android mobil gas station locator huntington park mobile spy free download tamil songs divx yahoo stat tracker app android logiciel télécharger pc spy mobistealth monitoring software

Máy tính bảng Máy tính bảng giá rẻ

dao tao ke toan

| Chúc Mừng Cộng Đoàn | Tin tức | Thư đi, tin lại | Diễn đàn | Tâm tình | Giới thiệu | Góc vui cười. |
 

Home
Bùi Chu Ngày Nay
Bùi Chu Ngày Xưa
Những Người Đáng Nhớ
Kể Chuyện Ngày Xưa
Lịch sử Giáo Xứ Bùi Chu
Giáo Dục Con Cái
Sức Khỏe
Chúc Mừng
Chia Buồn
Trang Thơ
Sống Đạo Giữa Đời
Tin Mừng
Chuyện bốn phương
Trang đặc biệt.
Hình ảnh về Bùi chu
Tuổi trẻ hôm nay

 

Lượt người truy cập

 

Cuộc điện đàm liên xã đầu tiên.
MINH TRẦN
Nhớ lại chuyện xưa, tôi cũng không thể nín cười cho được! Đó là vào Năm 1988, hay 89 gì đó. Ở Bùi chu làm gì đã có ai gắn điện thoại. Vì bưu điện chưa có hệ thống cáp điện thoại đi qua, xã cũng còn chưa có điện thoại nói chi tới ấp.

Thế lấy đâu ra điện thoại mà tôi dám nói là cú điện thoại đầu tiên nào? Vâng chính vì chưa có ai có, tôi mới dám tự nhận là cú điện thoại của tôi là cú điện thoại liên xã đầu tiên, chứ mà có nhiều máy thì biết cú gọi nào là đầu tiên mà dám nhận như thế nào? Tôi xin kể để bạn nghe lại câu chuyện có thật, mọi người trong cuộc còn đầy đủ cả và câu chuyện như thế này:

Tôi được Hợp Tác Xã Nông Nghiệp Bùi Chu giao trách nhiệm xây dựng lò gạch mà lúc đó người ta gọi là đội sản xuất gạch ngói của HTX. Ngày đó, nhà cửa dân cư ở còn thưa thớt lắm, chỗ lò gạch chúng tôi xây dựng nằm giữa đồng không mông quạnh, cây cối thưa thớt, nên vắng vẻ như chùa bà đanh. Chỉ có nhúm nhỏ anh em công nhân làm việc cộng với thưa thớt khách hàng ra vào giao dịch, hay bạn bè của chúng tôi rảnh rỗi ghé chơi. Trong số bạn, có Nguyễn Văn Châu làm ở bưu điện, hằng ngày có nhiệm vụ đi giao phát thư và công văn giấy tờ cho các cơ quan trong khu vực. Trong khu Sông Mây, có trạm trồng rừng và hồ cá, chiều khoảng ba giờ Châu phải vào Sông Mây giao công văn, xong xuôi mọi việc, hắn ghé vào lò gạch tán dóc, ngày đó ai cũng còn rảnh rang chứ đâu có bận bịu như bây giờ đâu. Phải không Châu?

Tại khu vực lò gạch, có hai khu riêng, chúng tôi dựng tạm một căn nhà lợp tranh vách ván làm văn phòng, còn khu sản xuất cách văn phòng cỡ 30 thước. Một hôm chuyện vãn xong, Châu đề nghị: Mai em mượn cho anh Minh hai cái điện thoại nối văn phòng với khu sản xuất để gọi chơi, tôi bảo ừ cho mượn vài cái. Thế là hôm sau Châu chở về mấy chục thước giây cùng hai cái máy điện thoại loại cũ bưu điện bỏ, nó là loại điện thoại khi sử dụng phải quay bằng cần quay bên hông máy, đó là loại máy cổ lỗ sĩ, quay rồi mới gặp xin tổng đài nối với số mình muốn gọi, bỏ, vì bưu điện đang thay thế máy quay có số sẵn trên mặt máy, quay tự động để nối thẳng với số máy mình gọi, lúc đó máy còn hạn chế lắm, chỉ các cơ quan trên huyện mới được gắn mà thôi. Hì hụi Châu cùng đám công nhân trồng hai cây cột cao để nâng giây điện thoại cao lên cho xe cộ chạy ra chạy vào khỏi vướng, rồi Châu đi mua pin về hàn nối vào máy, một cái đặt ở văn phòng, còn một cái đặt ở dưới kho. Thường thì nó chỉ có tính cách liên lạc nội bộ, cũng chẳng tốn kém gì, gắn như để đùa vui với nhau mà thôi.

Kể từ khi có máy, chúng tôi cũng hay gọi lên gọi xuống để nhờ nhau chuyện gì đó nếu ngại khi trưa nắng không muốn đi bộ ra ngoài, hay các em công nhân ngại lên văn phòng vì mình mẩy lấm lem, đôi khi để loè khách hàng, hễ thấy có khách vào, dù quen hay lạ, mấy em công nhân cũng làm bộ gọi lên cho điện thoại reo vang ở văn phòng, chúng tôi bốc máy nói vài câu trước con mắt nể vì của khách, bạn bè nó biết thì nó cười toáng lên cho sự vui đùa vô hại của chúng tôi. Trong ấp, có Vũ Văn Hoan hay còn gọi là Hoan râu, tính tình vui vẻ, hay đùa cũng là bạn bè thân thiết với chúng tôi, nói chung là Hoan rất hợp rơ để đùa vui khi chúng tôi gặp nhau, thường thì chúng tôi chuyên chọc người khác, chứ ít khi bị người khác chọc lại. Một buổi chiều Hoan cùng Hoàng Luyện (nhà quay phim và nhiếp ảnh của Bùi Chu ngày ấy và bây giờ), lái máy xới vào lò gạch để hỏi chuyện gì, hắn vào văn phòng, chưa đến cửa, hắn đã cười vang, thấy tôi hắn nói:
’ Em chào giám đốc,’’ tôi đùa lại:
’ Tôi không dám’, hắn cười cười:
‘Không dám em cũng chào.’ rồi đưa tay vuốt ria cười vang vui vẻ, sau đó, hắn nói ba bốn câu đùa rồi chúng tôi cùng cười với nhau, xong hắn ra sân lang thang xuống khu sản xuất đi coi công nhân làm, coi lò gạch, coi sân phơi, đùa vui với công nhân, Hoan đi tới đâu thì ở đó lại rộn vang tiếng cười, tôi thấy Hoan lúc này mất cảnh giác nên thử đùa xem Hoan có mắc bẫy không? Tôi quay máy xuống khu sản xuất đòi gặp Hoan nói có chú Mộc gọi. Mấy em nhân công gọi:
‘’Anh Hoan có điện thoại,’’ Hoan mắc bẫy, chả là Hoan có bà con xa với Lại Đình Mộc, tuổi hai người thì ngang nhau nhưng vai vế thì Hoan lại vào hàng con cháu, Lại Đình Mộc trước làm chủ tịch xã sau về làm phó giám đốc thương nghiệp huyện, lúc đó đang làm việc trên huyện. Hoan hỏi ai gọi vậy? Mấy em công nhân nói: Ông Mộc. Hoan vẫn không phát hiện ra mà vội vàng chạy vào nghe máy. Tôi nói: Hoan hả? Hắn vẫn không nhận ra nổi tiếng của tôi cứ dạ vâng rối rít, tôi nói: Nói anh Minh xuất cho vài thiên gạch rồi chở về nhà cho chú với. Hoan vẫn không nhận ra tiếng tôi, cứ dạ vâng, khiến tôi cố nhịn cười để đóng hết câu chuyện. Xong tôi mới phì cười. Hoan mới biết bị mắc bẫy đùa chọc, hắn cứ lấy tay vỗ trán tự chửi mình: Mẹ kiếp! vậy mà mình không phát hiện cha Minh cha ấy đùa, chứ, tại sao mà lại không nghĩ ra được là ông Mộc đang ở Trảng Bom, làm sao mà lại biết mình đang ở lò gạch mà gọi, mà mình cũng vừa mới vào tới chứ có lâu la gì, chưa kể là cái điện thoại thổ tả, mình đã biết tỏng là cha ấy để cho có, chứ nào nó có gọi được đi đâu xa ra khỏi cái lò gạch đâu mà nghe ông Mộc từ Trẳng Bom gọi về, thế mà mình cũng tin, để mắc lỡm ông ấy, hắn vừa nói vừa cười đến chảy nước mắt, khiến Hoàng Luyện cũng là dân đùa có hạng cũng cười không nín được.
| Giới thiệu | Trang chủ | Tin tức | Nhắn tin | Diễn Đàn | Liên lạc |
Ban biên tập : Trần Văn Minh - Trưởng ban. Ngô trọng Đức - Phụ trách kỹ thuật
Trần Minh Cảnh – Biên tập viên Vũ Hùng Cường – Biên tập viên
Liên hệ :buichu@buichu.net