|
Lượt người truy cập
|
Thiên Triều CMC.(Trích trong Bùi Chu Quê Hương tôi.)
Bạn rất mến, có những chuyện lâu ngày không nghĩ đến, người ta cứ tưởng mình đã quên,
nhưng bỗng một lúc nào đó lại hiển hiện rõ ràng như những đoạn phim được quay lại vậy. Chiều nay, trời mưa nhỏ tôi chợt nhớ về quê nhà. Tôi đi xa tuy không ra khỏi đất nước Việt Nam, nhưng hình ảnh quê tôi là nơi tôi được sinh ra lớn lên và được dạy dỗ. Quê mẹ ấy bây giờ hiện rõ trong ký ức tôi, nơi đó được thành lập sau cuộc di cư Năm 1954. Miền đất ấy từ nghèo đói, lam lũ, hoang sơ, mộc mạc và rồi thay da đổi thịt dần dần cho đến nay.
Không biết bạn có cảm nghĩ như tôi không? Bởi vì bản thân tôi khi nghe hoặc nghĩ đến hai chữ ‘Quê Hương’ thì cổ họng tôi chợt nghẹn lại, và dường như có một vị đăng đắng ở trong đó, và có một cái gì đó cay cay trong mắt mình. Mỗi lần nhớ về quê mẹ tôi liền nghĩ ngay đến bài thơ khi còn nhỏ được cha xứ dạy, đến nay bài thơ ấy cứ như in vào tim óc tôi không bao giờ xóa nhòa, bài thơ ấy được viết như sau:
Quê em khum thẳm trời xanh.
Có con suối nhỏ xây thành nghìn thu.
Quê em đỉnh gió vi vu.
Ngàn mây giăng mắc như ru vào lòng.
Mây ơi ngưng cánh bể đông.
Cho mây mưa xuống cho đồng ruộng xanh.
Nương vàng sóng lúa lượn quanh.
Thóc vàng chật cót, se vơi nỗi lòng.
Chúa ơi đời có long đong.
Nhưng đời có Chúa còn mong nỗi gì.
Làm chi cho lúa trổ bông.
Đời con chỉ biết ngóng trông ơn trời.
Nói tới quê hương đối với tôi đó là một điều thiêng liêng lắm, biết bao kỷ niệm tuyệt vời trong tôi, vì có những cái còn và có những điều đã mất.
Còn đồi với tôi là những kỷ niệm đẹp, vì thế trong một khía cạnh nào đó ‘qúa khứ luôn có mặt nơi hiện tại’ Maurice Maeterlink cũng đã nói thế.
Mà cũng đã mất những người xưa cảnh xưa nhiều lắm.
Vâng, tôi được sinh ra và lớn lên trong sự thương yêu của cha mẹ, của tình làng nghĩa xóm, nhất là bàn tay quan phòng và yêu thương của Thiên Chúa. Tôi lớn lên trong tiếng lọc cọc khi những chiếc xe bò lầm lũi đi rừng vào mỗi buổi sớm mai, và tôi nhớ mãi hình ảnh khi chiều về những chú bò no cỏ đủng đỉnh theo đàn về ngang nhà tôi, còn nữa những người nông phu chân chất mang gương mặt rạng rỡ với những bao đầy thơm mùi lúa mới, nhiều khi còn quàng trên vai buồng chuối nặng trái no tròn… tôi nhớ lắm những hình bóng tuổi học trò, chẳng nghĩ, chẳng thấy điều gì cao hơn, xa hơn, mà chỉ là một làn da căng phúng phính của tuổi mới lớn, đơn sơ, ngây thơ, chân đạp cỏ non, miệng thơm mùi bánh chuối.
Tôi lớn lên trong Giáo xứ Bùi chu thân yêu, được dạy dỗ từ những lớp giáo lý, được chịu những bí tích khai tâm, cứ thế bao ân phúc Thiên chúa ban cho tôi dư tràn. Rồi hạnh phúc khi được xúng xính khoác lên vai chiếc khăn ấu nhi màu lá mạ, mà thời gian phôi pha, chiếc khăn chuyển sang màu đỏ viền vàng, tôi được tín nhiệm vào đoàn huynh trưởng trong một buổi trại khi bình minh vừa ló dạng. Tôi vẫn nhớ rằng những ngày hạnh phúc nhất của tuổi trẻ là đây, Là những buổi chiều Chúa Nhật chầu thánh Thể, rồi sau đó quay quần bên nhau trong khuôn viên nhà thờ để sinh hoạt và học hỏi giáo lý.
Tôi đã lớn lên như thế đó, tôi đã được gieo vào thửa đất tốt như vậy đó, thời gian qua tôi nhìn lại qúa nhiều thiếu sót nơi bản thân nhất là tình yêu và lòng hy sinh, lời Chúa vẫn thầm thì bên tai tôi: Nếu một hạt lúa không chịu mục nát thì làm sao những hạt lúa mới sinh ra được? Chúa mãi mãi là tình yêu, Ngài luôn tha thứ và nâng đỡ tôi từng bước, dù đã nhiều lần tôi vấp ngã, tôi yếu đuối, nhưng tôi vẫn luôn được đón nhận trong yêu thương.
Tôi bước theo tiếng Chúa gọi đã 18 năm, tôi đi xa nhưng lại chẳng khuất, vì trái tim tôi luôn nhớ về quê hương mình, thế nên tuy xa nhưng lại rất gần, chỉ buồn cho nhưng ai sống rõ gần nhưng lòng thì lại ở thật xa… tôi không phải là lính chiến nên không trở về bằng đôi nạng gỗ hay trở về bằng những vòng hoa, nhưng khi trở về thăm quê tôi luôn mang một tâm tình biết ơn trong sâu thẳm của con tim mình, nơi chôn nhau cắt rốn, nơi những kỷ niệm còn đâu đó trên những mảng tường rêu xanh và những con đường làng xưa cũ, có những chiếc cầu xinh xinh nối liền những bờ dốc, những hàng cây đã mọc cao thêm, tôi bùi ngùi tự hỏi đều gì còn và điều gì đã mất?
Tôi trở về và đã thấy có những vùng tóc trắng vì sương gió của cuộc đời, những thân cò lặn lội nuôi con, nuôi cháu. Nhà quê nghèo nhưng luôn trọng tình trọng nghĩa, ‘tối lửa tắt đèn’ có nhau. Cũng như những mùa gió heo may về qua xóm, lúc vầng trăng tháng Tám lấp ló bên kia Xóm Rau Muống, mười rằm thì hay mưa, nhưng trăng mười sáu thì tròn trịa trên đỉnh bụi tre, đem mùa Trung Thu dễ thương về cho bọn trẻ chúng tôi, cùng chong lồng đèn đi quanh xóm cho đến khi hương cỏ đã đẫm sương đêm. Một không gian làng quê an bình và đằm thắm đã một thời huyền hoặc tuổi thơ tôi.
Tôi nhớ lắm quê hương tôi khi trời rủ buông một nền tím, tôi phải chia tay, và tiễn đưa những người thân, những bạn bè những người hàng xóm láng giềng thân yêu ra đi về nhà cha trên trời, và đến một ngày tôi tiễn đưa bà ngoại ra nghĩa trang khi bà hưởng cuộc đời trần gian đến 104 năm, hôm ấy buổi chiều dưới nắng hanh vàng, con đường quê lá khô rắc lối nhỏ, làm như cây cỏ cũng biết xót thương người. Tôi chợt nhớ đến bài thơ của tác gỉa Nam Việt mà tôi đã đọc được ở đâu đó:
Ráng chiều rắc đỏ cành cây.
Làm rơi chiếc lá bàng này trước tôi.
Tủi hờn phận lá mồ côi.
Đã qua một thủa tinh khôi lạ kỳ
Bây giờ lá đỏ chia ly.
Hồn chuông tha thiết thầm thì tiễn đưa.
Đất ru hồn lá hay chưa.
Mà nghe trong gió tiếng mùa vừa sang?
Chìm trong kinh nguyện mênh mang.
Ấm lòng một cõi thiên Đàng khát khao.
Đam mê về với trời cao.
Lặng thầm xác lá chìm vào lãng quên.
Biển đời neo một bóng thuyền.
Rửa tan những nỗi ưu phiền phôi phai.
Qủa tim đập tận trong tôi.
Nóng ran chiếc lá đỏ rồi lại xanh./.
Và tôi vẫn nhớ tiếng chuông chiều lễ vọng Giáng sinh năm cuối trước khi tôi bước vào tu viện, nó rộn rã và dễ thương làm sao…
Ngày tháng cứ trôi đi… Có những người con gái tóc chưa thề, và những người con trai không kịp bể tiếng, họ đã ra đi, đi theo lý tưởng của riêng mình. Có những người đã trở thành linh mục, thành tu sĩ, và có những người trở thành ông nọ bà kia như kỹ sư, bác sĩ. Nhưng dù là ai, làm gì đi nữa đối với họ quê hương mãi mãi là chùm khế ngọt, là cánh diều bay bổng lộng gío, và là mẹ hiền ru con ngon giấc.
Tiếng chuông chiều quê tôi còn ngân nga, và rung lên sớm chiều cho ai đó nhớ về nguồn cội của mình, nó rung lên cả khi vui lẫn khi buồn, nó rung lên mãi như tiếng mẹ ru ầu ơ ru con thơ, nó nhắc nhở ta rằng thời gian đang mau qua lắm đó.
Có những buổi chiều như chiều nay, một lá vàng lại rơi dưới chân tôi, tôi ngước nhìn lên bầu trời trong xanh, phảng phất những làn mây êm ả, tôi thầm nguyện rằng: Lậy Chúa, xin cho quê hương con mọi người được khỏe mạnh và mọi người đều biết thờ lậy yêu mến Chúa và thương yêu nhau nhiều hơn.
Cho quê hương em được thanh bình, cho quê êm được thấm tình mẹ cha.
(Giuse Maria Thiên Triều CMC.) |
|
|
|
|
|