Đất trời, non
nước của đảo quốc Vanuatu. Thuỵ Miên.
“Quê hương tôi nghèo lắm! Nhưng Chúa
thương, chưa ai chết vì đói bao giờ cả. Trước đây cũng thế mà bây giờ cũng
thế”.
Chỉ cách vài giờ bay từ Melbourne, thế
mà hai phương trời hoàn toàn khác biệt. Một nơi thuộc về đất nước văn minh, đã
phát triển và một nước vẫn còn chậm tiến, kém mở mang.Khí hậu của nước Vanuatu thuộc vùng nhiệt
đới, bán nhiệt đới giống Việt nam, độ nóng và độ ẩm rất cao. Cây trái xanh
tươi, đủ loại trái cây giống ở Việt nam. Nhân tiện có lời mời của gia đình
người cháu chúng tôi là anh chị Kông- Trang. Anh Kông đang là nhân viên của
ngân hàng ANZ tại Melbourne, được tuyển sang làm việc ở thành phố Port Vila,
thủ đô của nước Cộng Hòa Vanuatu. Đó là ý tưởng, đã thúc đẩy chúng tôi gồm bảy
người quyết định làm một chuyến viếng thăm đảo quốc Vanuatu vào cuối tháng
11/2008 này.
Sau khi đứa con gái út của chúng tôi
đã thi xong lớp mười hai và biết được ngày phỏng vấn tại các trường Đại Học ở
các tiểu bang khác vào đầu tháng 12. Tôi lên mạng lưới Internet mua vé ngay.
Chúng tôi mua được vé đi từ Melbourne vào ngày 20/11 và ngày về lại Melbourne
là 30/11. Để con gái út của chúng tôi kịp đi phỏng vấn khóa học vào ngày
3/12/08 tại đại học Adelaide.
Những trắc
trở gặp phải khi đi du lịch
Qua những trắc trở mà chúng tôi gặp
phải vào ngày khởi hành, xin được kể lại, để nhắc nhở mọi người chưa có kinh
nghiệm du lịch nước ngoài như chúng tôi. Vợ chồng chúng tôi đã phải thức dậy từ
0400 giờ sáng, để rửa mặt, đánh răng và kịp giờ uống một ly cà phê trước khi đi
đón vợ chồng một người bạn, cùng đi du lịch với chúng tôi. Vì chuyến bay như
trong giấy báo cho biết máy bay sẽ khởi hành vào lúc 0630 sáng, để có thể đến
Sydney vào lúc 07 giờ 45. Thế nhưng khi ra đến sân bay Melbourne, chúng tôi
nhìn lên bảng ghi các chuyến bay, thì mới biết là chuyến bay ấy bị huỷ bỏ.
Chúng tôi bụng bảo dạ, biết hỏi ai đây. Vì còn quá sớm nên nhân viên của hãng
máy bay Virgin Blue chưa đến làm việc. đành trách mình và đấm ngực lỗi tại tôi,
rằng sao không chịu gọi điện thoại hỏi thăm từ tối hôm qua.
Cũng may thay, sau đó ít phút thì
người đi du lịch đến phi trường ngày càng đông, và trong số đó có nhiều người
cùng chuyến bay đi Sydney như chúng tôi. Thế rồi mọi người đành chờ nhân viên
hàng không đến để hỏi. Đúng 0530 sáng, các nhân viên kiểm soát hàng hoá đến làm
việc tại quầy kiểm soát, tôi chạy vội đến để hỏi lý do chuyến bay của chúng tôi
tại sao bị hủy bỏ. Chỉ một nụ cười và câu trả lời ngắn gọn của cô nhân viên
phát vé, đã giải tỏa được hết mọi âu lo của chúng tôi.
- Không sao, chúng tôi đã sắp xếp, để
quí vị có thể đi chuyến bay lúc 0600 giờ sáng.
- Cám ơn cô. Tôi vội trả lời.
Khi chúng tôi vào đến cổng chờ máy bay
đi Sydney, chúng tôi kiểm soát lại vé thì mới biết có hai vé trùng một tên của
anh Trường, còn chị Huyền thì không có vé. Tôi và anh Huyền phải đi ngược trở
ra để khiếu nại. Cũng may còn kịp giờ và mọi người đều có mặt trên chiếc máy
bay đi Sydney. Chúng tôi đến phi trường Sydney sớm hơn 30 phút như giờ đã ấn
định. Tại đây, chúng tôi được xe buýt chuyên chở từ sân bay quốc nội đến sân
bay quốc tế, để đợi máy bay đi Vanuatu vào lúc 0930. Thấy thời gian còn dài,
hơn nữa vì thức dậy sớm, bụng đói, nên chúng tôi rủ nhau tìm quán cà phê và chỗ
ăn điểm tâm, để vừa ăn vừa trò chuyện cùng ngắm ông đi qua, bà đi lại cho mau
hết giờ đợi chờ. Đứa con gái của chúng tôi, lần đầu tiên được đi nước ngoài,
sau nhiều năm dài học tập ở bậc Trung- Học, nó đã len lén chạy đi xem các tiệm
bán hàng mà chẳng ai hay. Chúng tôi mải mê nói chuyện và quên bẵng thời gian.
Khi có người nghe thấy tiếng loa gọi tên, thì mọi người vội vàng hấp tấp chạy
vào cửa. Chúng tôi nhìn quanh, tìm mãi mà không thấy đứa con gái của mình đâu
cả. Trong khi đó, nhân viên hàng không hối chúng tôi như hối tà, nào là phải
điền đơn nhanh lên, vì đây là lần gọi cuối cùng đến lần thứ ba rồi. Nhưng rồi
có lẽ con gái của chúng tôi nghe tiếng loa phóng thanh gọi tên nó nên cũng chạy
kịp vào trong cổng. Tôi bực mình lắm, nhưng cũng cố vội điền đơn cho vợ tôi vào
trước, rồi mới điền đơn cho tôi. Thế nhưng chuyện rắc rối khác lại xảy ra, khi
nhân viên cầm tờ giấy và sổ thông hành của tôi, ông ta nhìn tôi, rồi nói tôi có
vấn đề an ninh cần phải khám xét lại giấy tờ. Lòng tôi tức giận nhưng cũng lo
sợ. Không biết chuyện gì đây, chẳng lẽ để mọi người đi còn tôi đành ở lại,
chẳng lẽ nhân viên an ninh cho tôi là tội phạm trốn thoát khỏi Úc. Thế nhưng
cũng may, họ lầm tôi với một ai đó, nên sau khi tra tìm trong máy vi tính,
người nhân viên khác trả lại tôi sổ thông hành và ngỏ lời xin lỗi. Lỗi nghĩa
gì, tôi vội cầm giấy thông hành chạy vào phía trong cổng để xuống cầu thang,
lên xe buýt. Chiếc xe buýt đang chờ và người tài xế như có vẻ mừng rỡ khi nhìn
thấy tôi.
Ngồi trên máy bay, sau khi cài dây an
toàn, lúc ấy tôi mới thực sự thở phào nhẹ nhõm, và mặc kệ cho đứa con gái tôi
ngồi cạnh tôi, đang lí nhí nói lời xin lỗi.
- Con xin lỗi ba.
Lâu lắm rồi, bây giờ tôi mới được đi
máy bay, ngồi trong máy bay, đi trên mây, vượt trời biển, ở độ cao 12,000 mét
với vận tốc của chiếc máy bay Boeing 737 trên 800km/ giờ. Cái cảm giác mà từ
lâu tôi đã lo sợ đủ thứ, chuyện không tặc, chuyện trục trặc máy móc, chuyện say
chóng mặt, ói mửa vì huyết áp máu thay đổi đột ngột. chuyện máu đông vì ngồi
lâu làm tắc nghẽn các động mạch nhỏ. Bao nhiêu chuyện mà tôi lo sợ lúc chưa đi,
giờ đây đã theo mây, tan biến hết. Qua khung cửa sổ của máy bay, cảnh đẹp của
trời mây làm tôi quên hết mệt nhọc. Kìa quang cảnh của nhiều từng mây chồng
chất lên nhau, tạo thành những khối bông trắng như tuyết bao phủ bầu trời. Ánh
nắng mặt trời rực rỡ chiếu rọi xuyên qua những làn mây, giúp cho tôi nhìn rõ
cảnh vật phía bên dưới mặt đất. Nhà cửa, đường xá, sông biển dưới đất như những
bức tranh tuyệt đẹp in vào trí óc tôi. Khiến bao nhiêu mệt nhọc như tan biến
trong thân xác tôi và cảm giác ấy cho tôi có được sự thanh thản, gần trời xa
đất một cách thú vị.
Đến phi
trường Bauerfied của Vanuatu
Đúng 1300 giờ trưa, thứ năm, ngày
20/11/08. Máy bay đã hạ cánh xuống phi trường Bauerfied của Vanuatu một cách an
toàn. Chúng tôi lần lượt bước ra khỏi máy bay, lúc này tôi mới có dịp nhìn
chiếc máy bay, trông có vẻ cũ kỹ, với hàng chữ Airline Vanuatu. Sân bay có vài
chiếc máy bay nhỏ hơn đang đậu trên bãi đáp. Nhìn sân bay quốc tế Vanuatu sao
mà giống sân bay Phú Quốc của Việt Nam đến thế, chỉ có một chiếc máy bay đáp
xuống và rối lại chở khách mới bay đi, để lại sân bay trống không. Nhà chờ đợi
của phi trường là một dãy nhà dài, hai tầng, tầng trên có một số người bản xứ
đang đứng vẫy tay chờ đón người thân. Chúng tôi theo nhau, đi vào hàng một để
vào trong cửa khẩu để trình vé và nhận hành lý. Tại đây đã có sẵn một ban nhạc
của người bản xứ khoảng sáu, bảy người đang hát bài nhạc chào mừng khách đến
Vanuatu, bản nhạc nghe vui tươi, tiếng đàn nhộn nhịp, nên khi ban nhạc vừa chấm
dứt bài hát, mọi đã tặng lại cho ban nhạc một tràng pháo tay theo phép lịch sự của
dân Úc, mặc dù chúng tôi chẳng hiểu họ hát cái gì.
Anh em chúng tôi thuộc loại “con
trời”, và như đã tìm hiểu trước khi đi, thì bia ở đây bán giá rất mắc. Chúng
tôi được quyền mua giá “duty free” mỗi người một thùng bia. Tôi cầm 6 cuốn sổ
thông hành, mua ngay 6 thùng bia duty free. Hôm ấy chỉ có một loại bia của Nước
Vanuatu. Chẳng thấy bia Úc đâu cả, đành phải nhắm mắt gật đầu mua bia Vanuatu,
với lý do để uống thử xem mùi vị của nó ra sao.
Một trắc trởkhác nữa lại xảy ra ngay tại phi trường
Vanuatu. Anh Huyền bạn tôi tìm mãi chiếc Va-li đựng quần áo, thuốc men mà không
thấy, và đành phải khai báo thất lạc. Khi nhân viên hỏi địa chỉ, thì tôi không
có địa chỉ nhà của người cháu để mà khai. Tôi chỉ biết khai tên của người cháu
và số điện thoại, thế mà họ cũng vui vẻ, không hỏi thêm gì nữa. Mãi về sau này,
tôi mới khám phá ra ở Vanuatu, cái xứ thiên đàng này thì đường phố mớ hầu hết
không có tên, nhà không cần số (ngoại trừ khu phố cổ, do người Pháp và người
Anh thiết lập từ xưa thì có tên đường). Dân chúng cư ngụ tại đây chỉ có số hộp
thư, tên vùng, và điện thoại mà thôi.
Còn về phần ẩm thực, xin qúy vị nhớ
nếu muốn mang theo thịt heo, thịt Kangaroo thì cần phải đem theo tờ biên lai
tính giá tiền, để phòng khi quan thuế bắt đóng thuế, họ sẽ tính theo giá tiền
ấy mà họ bắt mình đóng thuế. Hôm ấy chúng tôi mang theo 10 kí lô thịt heo và
vài ki-lô thịt Kangaroo. Nên bị giữ lại và cũng may, người cháu của chúng tôi
đến kịp thời để đóng tiền nhập khẩu cho số thịt ấy.
Thật là đúng lẩm cẩm cho tuổi già, đi
chơi mà nhà tôi đòi mang đủ các thức gia vị, gạo, mắm muối, vì nghe đồn rằng
bên Vanuatu rất khan hiếm. Hơn nữa chúng tôi lại thích tự túc nấu ăn hơn là rủ
nhau đi ăn tiệm. Càng già thì khẩu vị của mọi người đều trở nên khó khăn hơn,
tránh mỡ, kiêng mặn và nhất là sợ bột ngọt. Phải không qúy vị. Chính nhờ vậy mà
chúng tôi đã có những bữa ăn tuyệt ngon, đầy hương vị quê hương Úc-Việt trong
10 ngày sống tại đảo quốc Vanuatu này.
Trên đường từ phi trường Bauerfield về
nhà người cháu ở vùng Second Lagoon. Hai bên vệ đường tráng nhựa có nhiều chỗ
bị sạc lở vì nước mưa từ lâu, như không được sửa chữa, khiến con đường trở nên
nham nhở như chuột gặm. Những cây soài, chuối, và bờ dậu trồng bằng cây Đinh
Lăng, cảnh dân bản xứ đi bộ thành từng nhóm dọc theo vệ đường, thời tiết nóng
oi ả, đã làm tôi chợt có cảm nghĩ, tôi đã được trở về quê hương Việt nam, trở
về thời ấu thơ của thập niên 1955-1960. Xe chạy độ hơn 10 phút là đã vào trung
tâm thành phố, và đi qua thành phố độ 5 phút nữa là tới nhà. Ngôi nhà được kiến
trúc theo lối tây phương, nhà xây bằng gạch đúc, bê tông. Hai tầng lầu, mặt
trước nhìn ra con đường chính, bên kia đường là ngọn đồi cao, có nhiều cây
chuối, đu dủ mọc hoang. Ngay trước sân có một khúc thân gỗ cao khoảng 2 mét,
được khắc 3 hình mặt người, ở đây người bản xứ cho rằng đó là những vị thần như
thần Namagi, thần Tamtam. Càng nhiều mặt thần thì giá tiền càng mắc, họ tin
rằng các vị thần này phù trợ cho công việc làm ăn phát tài. Mặt sau nhà là lan
can giáp với biển, mắt nước yên tịnh khi không có mưa gió, trong veo có thể
nhìn thấy từng đàn cá nhỏ bơi lội dưới nước, và ban đêm những con cá to, khoảng
2 kílô trở nên nhảy vọt lên trên mặt nước như chào mừng khách đến từ châu Úc,
và cũng như thách thức chúng tôi, “đố mày bắt được tao”. Thật vậy, anh Huyền,
anh Trường và tôi đã chịu thua sau khi câu cả tuần mà không bắt được một con cá
lớn nào cả. Gió mát trăng thanh, cá nhảy lượn khỏi mặt nước cả đêm mà chúng
không chịu cắn câu. Chúng tôi nhiều lần hỏi nhau, chúng ăn mồi gì nhỉ? Phải
chăng cá sống ở vùng nhiệt đới ăn mồi khác với cá sống ở Úc.
Ban biên tập : Trần Văn Minh - Trưởng ban. Ngô trọng Đức - Phụ trách kỹ
thuật
Trần Minh Cảnh – Biên tập viên Vũ Hùng Cường – Biên tập viên
Liên hệ :buichu@buichu.net