Theo thông lệ vào tháng mười một, tháng cầu cho các linh hồn, chúng ta
thường hay đi viếng nghĩa địa để được ơn đại xá hay toàn xá.
Đối
với nhiều người, việc viếng nghĩa trang như một việc làm biểu hiện sự gắn bó với
người quá cố, tưởng nhớ đến những người đã giã từ cõi thế, đôi khi cũng là cách nhắc nhở chúng ta tự nhớ đến mình, vì những người thân yêu đã
mang theo bao kỷ niệm của những người đang tại thế. Nhưng thăm nghĩa địa có phải
tìm gặp lại những người đã khuất hay không?
Tại
các quốc gia Âu châu, hầu hết nhà thờ đều có nghĩa địa ngay cạnh nhà thờ để mọi
người có thể viếng mộ người thân mỗi khi đến thánh đường (hiện nay các nghĩa địa
đều mang ra ngoại ô, hầu hết trên đồi cây…). Vìkhông đủ chỗ, nên ngôi mộ chỉ có thể giữ được từ mười năm năm tới ba
mươi năm tùy theo lệ phí, sau thời gian này người ta sẽ bốc mộ và các phần còn
lại tùy theo thân nhân hoặc sẽ thiêu cho vào hũ hay chôn chỗ khác… Những người
chọn cách thiêu thì hũ tro cốt sẽ mang về nhà hay bỏ vào nhà thờ hoặc để tại
nghĩa trang trong những hộc mộ và dĩ nhiên cũng phải trả lệ phí. Đối với người
Á đông đụng đến mồ mả là đụng đến những những điều kiêng kỵ, thánh thiêng nên
con cháu bất đắc dĩ mới phải cải mộ vì có thể ảnh hưởng đến sự hên sui, ảnh hưởng
đến công việc làm ăn…thời gian trước đây còn có những vụ “quật mồ” như một cách
trả thù.
Theo
niềm tin Kitô giáo thì sao? Thật ra, không có người chết thì cũng chẳng có
nghĩa địa và có ai bất tửđâu nên nghĩa
trang tồn tại nhưng Maeterlinck một thi sĩ người Bỉ đãnói ngược lại: “Nếu không có nghĩa địa thì chẳng
có ngưòi chết” điều này có thể hiểu là nếu không có chỗ an táng người chết thì
họ sẽ mau chóng bị lãng quên. Những người sống dù rất thân thương với người quá
cố cũng sẽ quên dần theo thời gian nhất là trong thời buổi con người phải cật lực
chạy theo thời gian như hiện nay.
Nếu
không có nghĩa trang chúng ta tìm người chết ở đâu? Chúng ta chỉ tìm được người
đã chết ở nơi thực sự họ đã đến sau quãng đời vất vả, đau khổ…nơi trần thế này,
nơi đó phải là nơi không còn nước mắt, khổ nhọc nữa. Mà nơi đó là nơi con người
không bao giờ phải chết vàđang được hưởng
phúc thiên đàng, nơi mà mỗi người đều phải mang hành trang đời người sau khi
“vượt ra khỏi thân xác hay chết” đến để trình diện đấng Chí công và nếu có hành trang tốt sẽ được hưởng ánh sáng
và mãi mãi sống trong yêu thương của Thiên Chúa, nếu như vậy thì đâu còn người
chết nữa?
Khi
chúng ta có người thân qua đời thì chúng ta đau buồn, khóc than, tiếc thương,
nhưng có người khi mẹ qua đời lại nói: “Mẹ tôi không hiện hữu nữa nhưng bây giờ
thì tôi ở đâu Mẹ tôi cũng ở với tôi.”. Như vậy, với đức tin tưởng nhớ đến người
chết nhắc chúng ta: người chết không còn ở nghĩa trang nữa mà họ đã đến nơi hằng
sống rồi. Nếu hành trình cuộc đời như một chuyến xe lửa người lên, kẻ xuống với
những nhà ga, trạm dừng, những tai nạn với cả những điều ngạc nhiên thú vị và đắng
cay, chán chường… Từ khi ta cất tiếng khóc chào đời là lúc ta bước lên chuyến
tàu, người ta gặp đầu tiên là cha mẹ, rồi anh em những người thân quen, như cha
mẹ mà ta tưởng sẽ là khách đồng hành với
ta trong suốt chuyên đi, nhưng rồi thật khác vì các ngài đã bất ngờ xuống một ga nào đó bỏ chúng ta mồ
côi, hụt hẫng, thiếu sự hướng dẫn, tình thương… làm cho chúng ta phải khóc than
vì sự ly biệt, thương nhớ. Rồi lại có những người khác như vợ chồng, con cái, bè
bạn…lại lên chuyến tàu và họ sẽ trở thành nhưng người thân mà ta yêu thương, tin
tưởng. Cũng có khi chúng ta ngỡ ngàng vì có người khách chúng ta yêu thương lại
ngồi chỗ khác bỏ chúng ta trong hành trình đơn độc, chẳng ai cấm chúng ta đi
tìm họ nhưng thật không may vì đôi khi chúng ta không đồng hành cùng với họ được
vì có người khác cùng đi với họ rồi.
Hành
trình đời người là như thế, có những lúc thật hạnh phúc, nhiều mộng mơ nhưng
cũng chẳng thiếu những thách đố, nghịch cảnh, chán chường, ly biệt …mà nhiều
khi chúng ta phải thật cố gắng mới vượt qua được. Một mầu nhiệm lớn lao của cuộc
hành trình là chẳng ai biết được khi nào sẽ bước ra khỏi con tàu cuộc đời, cũng
chẳng ai biết những người đồng hành khi nào xuống tàu, nhưngkhi bước ra khỏi tàu ta sẽ thật buồn bởi phải
bỏ lại tất cả những người đã gặp và những gì ta đã nhọc công để có được trong
suốt chuyến đi, phải để lại những người thân thương trong cô đơn thì thật là
đau lòng nhưng tôi chắc chắn một ngày nào tôi sẽ phải đến ga chính và bước ra
khỏi tàu . Tưởng nhớ, cầu nguyện cho các linh hồn chúng ta hãy cố gắng thực hiện
một cuộc hành trình tốt với những nhân đức, cuộc sống bác ái, yêu thương…tất cả
đều là tạm bợ, phù vân (lời thánh vịnh)hãy tìm kiếm những sự trên trời để với
hành trang yêu thương chúng ta sẽ được Chúa chúc phúc.Xin cầu chúc tất cả đồng
hương đã cùng nhau trên chuyến tàu Bùi chu có một cuộc hành trình tốt nhất và hãy
để lại những kỷ niệm đẹp về chúng ta khi bước xuống tàu. Xin chúc mọi người thượng
lộ bình an .
Ban biên tập : Trần Văn Minh - Trưởng ban. Ngô trọng Đức - Phụ trách kỹ
thuật
Trần Minh Cảnh – Biên tập viên Vũ Hùng Cường – Biên tập viên
Liên hệ :buichu@buichu.net