android mobil gas station locator huntington park mobile spy free download tamil songs divx yahoo stat tracker app android logiciel télécharger pc spy mobistealth monitoring software

Máy tính bảng Máy tính bảng giá rẻ

dao tao ke toan

| Chúc Mừng Cộng Đoàn | Tin tức | Thư đi, tin lại | Diễn đàn | Tâm tình | Giới thiệu | Góc vui cười. |
 

Home
Bùi Chu Ngày Nay
Bùi Chu Ngày Xưa
Những Người Đáng Nhớ
Kể Chuyện Ngày Xưa
Lịch sử Giáo Xứ Bùi Chu
Giáo Dục Con Cái
Sức Khỏe
Chúc Mừng
Chia Buồn
Trang Thơ
Sống Đạo Giữa Đời
Tin Mừng
Chuyện bốn phương
Trang đặc biệt.
Hình ảnh về Bùi chu
Tuổi trẻ hôm nay

 

Lượt người truy cập

 

CHIẾC GHẾ CŨ
"Ý nghĩa của sự vật không nằm trong bản thân sự vật, mà nằm trong thái độ của chúng ta đối với chúng"
(Antoine de Saint-Exupery)


John đóng sầm cánh cửa, nó bỏ sách vở xuống chiếc ghế gần đó và reo to lên:
- Mẹ ơi! Con đi học về! Có mùi gì thơm quá vậy mẹ?
Nó hếch mũi lên trời, lần theo mùi thơm đi vào trong bếp.
Mẹ nó quay lại:
- Chào John. Con đi học về rồi đấy à!
Bà vừa để một mẻ bánh quy mới nướng trên quầy bếp, gần cửa sổ mở .
John lấy một cái bánh và nhìn ra ngoài. Ánh mặt trời chiếu chênh chếch qua đám mây rọi xuống đám hoa sắp nở. Tiếng chim họa mi hót líu lo. Một ngày đẹp trời như thế này làm John thấy ấm áp trong lòng. Poppop, ông nội của John - sống với gia đình John từ ngày bà nội qua đời - từ ngoài bước vàọ. Ông nhìn xuống đất như đang tìm gì đó, miệng nói lẩm bẩm:
- Khi họa mi hót.....
Mẹ John kết thúc vần thơ:
- …. Mùa xuân về. Và ba biết điều đó là như thế nào.
John hớn hở nói ngay:
- Chắc chắn rồi ạ. Sắp tới chuyến đi câu cá hàng năm của chúng ta.
Ông nội thích thú, nháy mắt với John và tiến tới chỗ để bánh quy.
Mẹ của John đề nghị:
- John này, mẹ thì lại nghĩ tới buổi tổng vệ sinh hàng năm của chúng ta. Ngày mai con nghỉ học, vậy mẹ có thể nhờ con phụ giúp chứ?
Nó đồng ý một cách miễn cưỡng:
- Dạ, được rồi mẹ
Ngày hôm sau, John và mẹ nó lau nhà. Họ lau sạch trên lầu, dưới đất, trong nhà, ngoài cửa, cho đến khi tất cả đều sạch bóng loáng. Mệt nhoài, họ ngồi phịch xuống trường kỷ nghỉ ngơi. Mẹ John chỉ chiếc ghế của ông nội Poppop và kêu lên:
- Trời đất ơi! Phải quăng cái ghế cũ đó đi thôi. Nó quá cũ kỹ. Nước sơn bạc phếch và mòn nhẵn. Đôi chỗ bị rách bươm.
Mẹ đứng dậy:
- John lại đây phụ mẹ, mình đem cái ghế này ra lề đường đi. Ngày mai xe rác tới đổ ở khu phố chúng ta đấy.
Khi hai mẹ con định dời cái ghế thì ông nội bước vào. Thấy vậy, ông nội vội vàng cản lại. Ông phản đối:
- Ồ, không. Con không được mang cái ghế này của ba đi. Mẹ John viện lý lẽ bằng giọng nhẹ nhàng hơn:
- Kià ba …. Nó đã cũ và mòn hết rồi.
- Không!
Poppop bướng bỉnh, cố đẩy cái ghế trở lại vị trí cũ.
Mẹ John cố gắng thuyết phục ông nội nó:
- Ba đừng lo, tụi con sẽ mua cho ba một cái ghế mới. Giọng ông nội run rẩy:
- Ba không muốn cái ghế mới.
Mẹ đành thả cái ghế ra:
- Được rồi, con thua. Tối nay chúng ta sẽ bàn lại việc này khi Matt về.
Matt, cha của John, giờ này vẫn còn ở sở làm. Ông nội thở ra một hơi nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống ghế và nhắm mắt lại.
Khi mẹ John rời khỏi phòng, John hỏi:
- Ông nội, tại sao ông nội không chịu bỏ cái ghế này? Nó quá cũ rồi! Poppop lắc đầu. Một lúc sau ông mới đáp:
- John, cháu không hiểu đâu. Khi ông ngỏ lời cầu hôn với bà nội cháu, thì ông ngồi trên cái ghế này, còn bà nội cháu ngồi ở chỗ này. Chuyện xảy ra lâu lắm rồi, nhưng mỗi khi ông ngồi xuống cái ghế này, nhắm mắt lại, ông cảm thấy bà đang ngồi bên cạnh.
Ông nội dịu dàng vuốt ve chỗ gác tay của cái ghế.
John nghĩ: Thật kỳ lạ! Làm sao ông nội có thể nhớ rõ mọi chuyện trong quá khứ? Trong khi những chuyện ở hiện tại, hầu như ông nội đều quên hết.
John ngồi bệt xuống đất, lắng nghe chuyện ông nội nói tiếp:
- Vào đêm cha cháu ra đời, ông nội cũng ngồi ở cái ghế này. Ông hồi hộp lắm, ông sợ hãi khi người ta đặt một đứa trẻ sơ sinh nhỏ xíu vào tay ông. Nhưng chưa bao giờ ông cảm thấy hạnh phúc như thế.
Một nụ cười lướt qua khuôn mặt nhăn nheo của Poppop.
John trầm ngâm nói:
- Ông ơi, cháu nghĩ cháu bắt đầu hiểu rồi.
- Nhiều năm sau ……
Giọng ông nội vỡ ra, và ông dừng lại giây lát trước khi tiếp tục:
- ...Ông đang ngồi trên cái ghế này thì bác sĩ gọi điện thoại tới báo cho biết bà nội bị bịnh. Không có bà, ông hoàn toàn trơ trọi, nhưng cái ghế này đã cho ông niềm an ủi và sự ấm áp.
Nỗi buồn của ông lão dường như tăng thêm khi ông nhớ lại ngày định mệnh đó. John ngước lên nhìn ông nội rồi nói:
- Ông ơi, cháu xin lỗi. Bây giờ cháu hiểu rồi. Nó không chỉ là một cái ghế cũ, mà nó giống như một người bạn.
Ông nội tìm chiếc khăn tay lau mũi rồi nói:
- Phải, ông và bà đã gắn bó với nhau suốt bấy nhiêu năm trời.
Tuy nhiên, đêm hôm đó, khi John và ông nội ngủ say, cha mẹ John mang cái ghế ra lề đường. Đêm đó trời không có sao. Mùa xuân đã lùi lại một bước, nhường cho làn tuyết lạnh lặng lẽ rơi xuống từ trời cao đen kịt, và phủ lên trên cái ghế một lớp mền trắng xoá.
Sáng hôm sau, khi bước xuống lầu, John thấy ông nội đứng bên cửa sổ và nhìn ra ngoài. Một giọt nước mắt lăn dài xuống gò má hóp của ông. Nó nhìn theo ánh mắt của ông và sững người lại. Cái ghế phủ đầy tuyết và đang nằm chơ vơ trên lề đường. Tiếng leng keng của xe rác làm John sực tỉnh. Nó chạy bay ra ngoài và hét lên:
- Khoan, đừng mang cái ghế đi!
Nó giang hai tay để ngăn những công nhân đang kéo ghế đi. Sau đó nó chạy vào gặp mẹ, giọng nghèn nghẹn hẳn đi:
- Me! Mẹ nhìn ông nội kìa. Mẹ không thể quăng cái ghế của ông nội được. Nó không phải là cái ghế bình thường, nó đã ở bên cạnh ông nội từ lâu lắm rồi. Nó là một người bạn của ông nội. Mẹ John quay người lại và nhìn ông lão. Bà chậm rãi đi lại chỗ ông đứng. Bà dùng ngón tay tay giữa và áp út lau đi giọt nước mắt. Rồi bà dùng cả hai bàn tay ôm lấy mặt ông và nói:
- Ba, con xin lỗi ba. Có lẽ con không biết được cái ghế đó có ý nghĩa như thế nào đối ba. Con và John sẽ mang cái ghế vào trong nhà.
Hai mẹ con dùng tay phủi sạch tuyết rồi đẩy cái ghế vào nhà. Họ đặt nó bên cạnh lò sưởi để nó có thể khô ráo. Mẹ John lùi ra sau, bà đứng ngắm nghiá nó như mới thấy lần đầu, và bất chợt thốt lên:
- Ừ, mẹ nghĩ nó làm cho căn phòng mang một tính cách nào đó.
Mỉm cười, John và ông nội nó đồng ý với nhau rằng gian phòng khách sẽ hơi u buồn nếu không có cái ghế cũ này.

 
Christa holder Ocker
Bài do TRÂM NGUYỄN gửi đăng

| Giới thiệu | Trang chủ | Tin tức | Nhắn tin | Diễn Đàn | Liên lạc |
Ban biên tập : Trần Văn Minh - Trưởng ban. Ngô trọng Đức - Phụ trách kỹ thuật
Trần Minh Cảnh – Biên tập viên Vũ Hùng Cường – Biên tập viên
Liên hệ :buichu@buichu.net