21/2/12. Thống hối. Thuỵ Miên. Thống hối
Ở đời,
con người ta khi hay tin người này bị bắt vì phạm tội, hay kẻ kia sắp bị tử
hình, thì dường như họ vô tình như chẳng có gì xảy ra cả. Cho đến khi họ khám
phá ra người thân của họ hay chính bản thân của họ bị kêu án thì họ mới có giây
phút lo lắng và hồi tâm.
Người Công Giáo chúng ta thì khác, vì mỗi năm
chúng ta đều có mùa Chay, bắt đầu từ thứ Tư lễ Tro cho đến trước ngày thứ Năm
tuần thánh, và theo luật của Giáo hội thì những ai tuổi từ 18 đến 60, buộc phải
giữ chay thứ Tư lễ Tro và thứ Sáu Tuần Thánh. Có nhiều người gọi đây là mùa ăn
năn, sám hối. Có người khác lại cho rằng đây chính là mùa xét lại bản thân, để
đi cho đúng con đường theo chân Chúa Giêsu.
Đời
sống con người được nối kết bằng muôn triệu phút giây. Ai nào dám chắc trong những
phút giây của cuộc sống ấy, chẳng có những giây phút lỗi lầm. Chính những lỗi lầm
nho nhỏ của cuộc sống đã làm lệch lạc lối sống của chúng ta, và dẫn đưa chúng
ta ngày càng thờ ơ với sự sống đạo mà giáo hội đang mong đợi ở mỗi người chúng
ta.
Mùa
Chay. Giáo hội kêu gọi và mời mọi người chúng ta nên có những giây phút trong
cuộc sống, dùng để hồi tâm, suy xét lại đời sống thiêng liêng, đời sống của người
Kitô hữu đang theo chân Chúa Giêsu đem Tin mừng đến cho thế giới.
Nó
giật mình tự nghĩ về hai chữ “hồi tâm”. À thì ra, đã từ lâu nó chỉ mải mê đi
làm, ngủ nghỉ, vui chơi với bạn bè, và đi lễ ngày Chúa nhật cho phải đạo làm
con của Chúa. Ít có khi nào nó dành thì giờ để suy xét việc mình làm trong
ngày, xem nó đã làm đúng với bổn phận của người Công Giáo hay chưa. Đôi khi nó
tự bào chữa vì bản tính cá nhân của riêng nó, cho nên nó không cảm thấy có lỗi
với người khác, và cứ như thế nó sống ngày này qua ngày khác. Nó quyết định cho
rằng mọi việc nó nghĩ là đúng, mọi lời nói của nó đều là phải, mọi việc nó làm
thì không sai và cứ như thế nó cảm thấy mình chẳng có tội gì cả, bằng chứng là
nó có bị ai kết án đâu nào. Nó tin rằng nhiều thanh niên, thiếu nữ cũng suy
nghĩ như nó và cũng chẳng thiếu gì các cụ ông cũng nghĩ như vậy.
Nó bỏ
nhà đi chơi hơn hai tháng, khi vợ chồng nó trở về nhà thì gần sắp sửa vào Mùa
Chay. Cũng nhờ cơn ốm nóng sốt kéo dài hơn một tuần lễ tại Melbourne. Ốm đến độ nó phải bỏ ăn mất 5 ngày, và tự
nhiên nó không tốn tiền mua thuốc giảm cân thế mà nó cũng tụt được 5 kílô thịt
ra khỏi cơ thể của nó. Từ đó nó thay đổi được cách ăn uống hàng ngày. Nó gọi
đây là biến cố hay là phép lạ xảy ra cho cuộc sống của nó. Trước đây nó ít khi
nào tin vào lời cầu xin với các thánh. Theo nó thì nhiều lần nó đã cầu xin với
Chúa và Mẹ Maria mà còn chẳng được nữa, huống gì nó cầu xin với các thánh thì
nào có ích gì. Thế mà bây giờ sau khi sự việc xảy ra nó mới tin là có xin thì sẽ
được. Chuyện xảy ra là thế này, nó bị ốm vào đúng ngay lúc nó về Melbourne để giúp
gói bánh chưng cho Trung tâm Vinh Sơn Liêm. Nó là người tổ chức nên mọi sự tính
toán về các vật dụng, đồ đạc cần thiết, cũng như nhờ những người thiện nguyện
vào đúng với khả năng của họ, nó đều phải suy tính sao cho chạy việc. Thế mà đã
hơn 4 ngày nó sốt cao, ho tức ngực, nhức đầu, buồn nôn, mắt cứ muốn nhắm vì sợ
ánh sáng làm nhức mắt. Đầu óc nó quay cuồng vì suy nghĩ và lo sợ. Gạo, đậu đã mua,
và cha xứ đã kêu gọi mọi người đến giúp, thế mà nó cứ nằm bẹp chẳng ăn được gì.
Thuốc uống đã hơn cả tuần rồi mà bệnh của nó cứ càng ngày càng tăng. Lúc ấy, nó
chợt nghĩ đến ông thánh Vinh Sơn Liêm là thánh bổn mạng của cộng đoàn, và nó đã
thầm khấn xin. Nó xin ông thánh cầu cùng Chúa cho nó được khỏi bệnh, để nó có sức
giúp cho Cộng đoàn của ông thánh. Nó tin tưởng ông thánh sẽ làm được điều mà nó
xin. Thế rồi nó quyết tâm ra khỏi phòng để đi đến trung tâm, bắt tay vào những
công việc như thường lệ. Các anh chị hôm ấy nhìn bộ xương cách trí của nó mà giật
mình, có người buột miệng nói: “bộ ốm hay sao mà gầy thế”. Ừ thì nó ốm thật chứ
nào có giả vờ đâu, ăn không được, ngủ không yên thì làm gì mà chẳng gầy. Nó báo
hại vợ nó phải lo đủ mọi thứ việc nặng nhọc, và lại còn phải lo nghĩ cho sức khỏe
của nó nữa. Sau một ngày khởi hành công việc, nó chỉ húp được tí nước cháo, thế
mà cơn bệnh đã biến mất. mặc dù nó đã bỏ hết thuốc men từ hai hôm trước, vì uống
thuốc nó chỉ thấy xót ruột chứ có thấy đỡ gì đâu. Nó tự nghĩ về cha thánh Vinh
Sơn Liêm, ngài thật là linh thiêng, và khôn ngoan. Không những ngài đã cho nó
khỏe trở lại, mà nó còn được nhiều người thương đến giúp và khích lệ cho công
việc gói và bán bánh chưng được trôi chảy một cách lạ thường, ngoài sức tưởng
tượng của mọi người. Nó tạ ơn Thánh Vinh Sơn Liêm về phép lạ ngài đã làm để đức
tin vào Chúa của nó ngày càng nhiều hơn. Bây giờ nó mới hiểu câu nói của các cụ:
“Bụt nhà không thiêng”. Câu nói mang ý nghĩ châm biếm như những người đi câu
cá, kẻ đứng bên này giòng sông cố gắng quăng lưỡi câu sang bên kia bờ sông, và
kẻ đứng bên kia bờ sông cũng đang làm như vậy. Nó đứng nhìn ngắm tượng ông
thánh được đặt ở trên cao của bức tường cuối nguyện đường. Trông có vẻ người ta
trang trí cho có tượng ảnh ông thánh trong nguyện đường mà thôi, chứ không phải
để cho mọi người đến mà cầu nguyện với ông thánh cho được thêm lòng giữ đạo,
noi gương sống trung thành và tử vì đạo của ông thánh.
Kể từ
khi nó được ơn khỏi bệnh phần xác một cách kỳ diệu qua lời khấn xin. Nó mới hiểu
được cuộc sống của nó dành quá nhiều giờ cho sự lo lắng phần xác, mà nó đã thiếu
thốn giờ để xét mình, xem xét lại những yếu kém của đời sống thiêng liêng. Nó vẫn
còn thiếu xót những giây phút tĩnh tâm cho hồn của nó, chính vì tâm không tịnh nên hồn của nó bất an.
Cuộc
sống của nó chỉ dành nhiều giờ cho việc ăn gì, uống gì. Khi nó trở về xứ
Tasmania. Nó nhất định mở các tủ lạnh ra để kiểm soát các thức ăn trong tủ. Nó
giật mình kinh ngạc khi thấy các tủ đầy ắp các thứ thịt cá mà vợ nó đã mua theo
lời nó yêu cầu. Khi nó hỏi vợ nó tại sao lại mua nhiều đến thế, thì nó được vợ
nó trả lời: “Chưa ăn hết món này thì anh đã đòi ăn món khác, cho nên tủ lạnh, tủ
đông đá cứ thế mà đầy ắp cả lên”.
Ôi! Lạy
Chúa, nó đấm ngực lỗi tại tôi, lỗi tại tôi mọi đàng. Nó quyết định từ nay,
không dám đòi mua đồ ăn gì khác cho đến khi các tủ lạnh trống rỗng. Nó ước lượng
theo sức ăn của vợ chồng nó thì cũng phải mất đến gần 2 tháng nữa mới ăn hết
các đồ ăn trong các tủ lạnh được. Mùa Chay năm nay đãgiúp nó giải quyết được vấn
đề ăn uống. Vâng nó sẽ quyết tâm ăn chay hàng ngày. Nó ở xứ Tasmania này kiêng
thịt rất dễ vì nơi đây rất nhiều nghêu sò, ốc hến, và cá. Tha hồ nó có dịp đi
câu và bắt về mà ăn, vừa tươi vừa bổ. Rau nhà nó trồng ở vườn sau nhà, vì là
mùa hè nên rau, hành, bầu, bí xanh tươi. Tha hồ mà nó chế biến các thức ăn cho
hợp khẩu vị mùa Chay.
Ăn
chay đã vậy, còn ăn năn thì sao. Nó thường đọc kinh Cáo Mình: “Lỗi tại tôi, lỗi
tại tôi, lỗi tại tôi mọi đàng”. Ấy thế mà mỗi khi có sự việc gì xảy ra thì hình
như nó hay đấm ngực vợ nó và nói: “Lỗi tại bà, lỗi tại bà mọi đàng”. Thí dụ như
nó đổ thừa cho vợ của nó: tại vì bà nấu thức ăn cho nhiều dầu mỡ, cho nên tôi bị
cao mỡ máu, hay vì bà cho nhiều đường nên tôi mớ bị tiểu đường. Có nhiều người
cũng như nó khi bị bệnh tim thì đổ thừa là do người vợ nấu ăn qúa nhiều chất
béo, hay chất mặn. Nhân dịp mùa Chay năm nay. Nó đọc thật chậm kinh Cáo Mình,
và đấm ngực thật kêu để tỏ lòng ăn năn thống hối. Lỗi tại nó, lỗi tại nó mọi
đàng.
Có
nhiều điều mà người Công Giáo đã được dạy theo luật 10 điều răn của Thiên Chúa
và 6 điều Giáo Hội, thế nhưng họ đã quay mặt làm ngơ. Thí dụ như trong mười điều
răn đã dạy chúng ta hãy cùng nhau phụng thờ Thiên Chúa, hãy yêu mến anh em, phụng
dưỡng cha mẹ, chớ trộm cắp, chớ giết người, chớ tham của người, chớ làm chứng dối,
chớ muốn vợ chồng của người khác. Thế mà trong các quốc gia ngày nay, các báo
chí đăng tải đầy rẫy những tội phạm bị chính quyền cùng các cơ quan luật pháp bắt
giữ và kết án. Phải chăng con người hằng ngày vẫn kéo Chúa Giêsu từ trời xuống
thế gian, để đóng đinh người trên cây thập giá bằng các tội phạm của con người,
trong số đó có cả nó nữa. Hầu hết các cây bông hoa mà vợ nó đã mua về để trồng ở
vườn đằng trước, vườn sau nhà đều đã bị nắng của mùa hè làm chết không. Nhưng
trong gia đình của nó có một loại cây không bao giờ chết. Đó là cây Thánh Giá.
Hai
khúc gỗ mà dân của Chúa ngày xưa đã dùng để treo Chúa trên đồi Calvê, thì nay
chính nó cũng vẫn dùng để hành hạ Chúa vì tội lỗi của chính nó và của gia đình
nó. Lạy Chúa xin tha tội lỗi cho chúng con, vì chúng con đã xúc phạm đến Chúa.
Nó giục lòng ăn năn, và thống hối. Những giọt nước mắt lăn chảy dài xuống khuôn
mặt của nó từ lúc nào mà nó không hay. Lòng nó nhẹ tâng, thổn thức như chính
Chúa đang an ủi và nhìn nó cách âu yếm. Nó quyết tâm chừa bỏ các tội nó đã phạm
trong tư tưởng, trong lời nói và trong việc làm. Xin Chúa thêm sức mạnh cho
chúng con, để chúng con đủ sức mạnh chống lại sự cám dỗ của ma quỷ.
Mùa
Chay đối với nó còn là mùa hòa giải, vì sau khi nó giục lòng ăn năn, thống hối.
Nó quyết tâm chừa tội và đi đến tòa hòa giải, xưng tội và xin Chúa tha tội cho
nó. Để từ nay, nó sẽ sống với tinh thần khiêm nhường và đơn sơ. Nó sẽ luôn dựa
vào sức mạnh của Chúa ThánhThần hơn là dựa vào sức riêng của chính nó. Vì nó biết
mình chỉ là tạo vật hèn mọn và mỏng dòn, nó nào có thể làm được gì nếu không có
ơn Chúa giúp. Sự biến hình của Chúa Giêsu trên núi Tabor đã khiến cho 3 môn đệ của
Chúa là các ông: Phêrô, Giacôbê, và Gioan thấy được sự vinh hiển của Con Thiên
Chúa. Ấy thế mà rốt cuộc Người đã chịu khổ hình, chịu chết để chuộc tội cho
thiên hạ. Đời của nó cũng có lúc khổ đau khi bị bạn bè hất hủi, nó thường trách
mình được sinh ra nhầm ngôi sao xấu số, và cũng có lúc nó cảm thấy Chúa bỏ rơi
nó trong đau khổ, trong tuyệt vọng. Nó đã trách Chúa nhiều lần: “Lạy Chúa, sao
Chúa lỡ bỏ con trong những lúc khốn cùng”. Cho đến một ngày nó mở sách Phúc Âm
ra đọc, nó vô tình thấy Chúa Giêsu cũng từng than thở với Đức Chúa Cha: “Lạy
Cha, sao Cha lỡ bỏ con”. Thế nhưng Chúa Giêsu đã cầu nguyện tiếp: “Abba. Lạy
Cha, Cha có thể làm được mọi sự, xin mang chén này xa con! Tuy nhiên, đừng theo
ý con muốn, nhưng theo ý Cha”. (Marcô 14. 36).
Nó
chợt hiểu ra rằng nó chỉ biết trách và giận hờn khi con cái làm phiền lòng nó,
vì chúng đã không làm theo ý muốn của nó, hay trách Chúa khi nó cầu xin mãi mà
Chúa chưa nhận lời điều nó cầu xin. Còn Chúa Giêsu đã phải chịu chết vì để cứu
chuộc tội lỗi cho thiên hạ theo ý của Đức Chúa Cha. Dù sợ hãi, dù đau buồn mà
Người vẫn sẵn sàng vâng phục theo thánh ý của Chúa Cha. Cuối cùng, trước khi chết Người vẫn thốt lên lời
sau cùng: “Lạy Cha, Con phó linh hồn Con trong tay Cha”. (Luca 23. 46). Người
luôn luôn tin tưởng và phó thác trong tay Chúa Cha.
Gương
Chúa Giêsu đã làm cho nó thức tỉnh để nó học tập trong mùa Chay năm nay. Nó cầu
xin Chúa biến đổi con người của nó, ban cho nó có thêm đức tin vào quyền năng của
Thiên Chúa và hoàn toàn phó thác mạng sống của nó cho Người. Dù nó có phải chịu
một kiếp sống con người khổ cực như thế nào đi chăng nữa.
Mùa
Chay là mùa an bình. Nó cảm thấy khi nó phó thác hoàn toàn mạng sống của nó cho
Thiên Chúa thì nó nhận được sự an bình trong tâm hồn. Vì từ nay trở đi nó có thể
nói được rằng: Tôi sống nhưng không phải là tôi sống, nhưng là chính Chúa đang
sống trong tôi. Hạnh phúc thay cho những ai đang có Chúa ngự vào nhà linh hồn của
mình, vì tự nơi ấy sẽ phát ra tình yêu vô biên, có sức thu hút tha nhân đến với
họ. Con đường Chúa xuống thế gian là con đường tình yêu. Con đường Chúa dẫn
chúng ta về trời cũng là con đường tình yêu, qua cái chết của Người trên cây thập
giá để mọi người được cứu rỗi.
Ước
gì mọi người trong mùa Chay thánh năm nay, cảm nhận và hiểu được tình yêu vô
biên của Thiên Chúa, để giống như nó là một đứa con hoang đàng quyết tâm trở về
nhà Cha, để được sống trong vòng tay yêu thương Thiên Chúa.
Thụy
Miên
|