8/6/12. Kể chuyện Nam Úc. Loạt bài kỷ niệm Bùi Chu Mến Yêu lên 7. Kính thưa quý vị đồng hương. 29/6/2012. Trang Bùi Chu mến yêu của chúng ta lên 7. Xin mời quý đồng hương và độc gỉa khắp nơi có bài viết gì xin gửi để cùng chia sẻ với mọi người Bùi Chu trên khắp thế giới. Để mở đầu loạt bài này, chúng tôi xin kể về chuyến đi dự đám cưới của một cháu người Bùi Chu vừa sang Úc lập gia đình.
Nhẹ nhàng em cất cánh bay
Vợ chồng “tôi lại” lên mây ngó trời:) Về
nhà ngủ một giấc, sáng 8 giờ 30 chúng tôi lại rời nhà ra phi trường.
Hơn năm nay chúng tôi chưa đi đâu, nên cũng chẳng bay bổng gì. Đến phi
trường, lại cái công việc quen thuộc: check in, qua cổng kiểm tra an
ninh, ngồi đợi, lên máy bay và cất cánh, Chỉ hơn tiếng đồng hồ sau, máy
bay hạ thấp cao độ, Thành phố Adelaide phía dưới như những ô vuông thẳng
thớm xanh tươi. Tiếng bánh xe tiếp đất nghe rần rần kèm thêm tiếng động
cơ phản lực thắng giảm tốc độ để máy bay ngừng lại, chúng tôi đã đến
Phi trường Adelaide.
Phi
trường đương nhiên là nhỏ hơn Melbourne, nhưng cũng đang xây dựng thêm
car park, đường sá thật thoáng rộng, có làn đường cho xe đạp chạy chung
với các loại xe. Cây cối hai bên đường đang ngả mầu úa vàng theo thời
tiết mùa Thu vừa đẹp mà cũng vừa mang mác buồn. Gặp lại những người đồng
hương Bùi Chu thật vui vẻ mà đượm tình thân thiết. Hỏi
thăm đường đi nước bước ở tiểu bang này, để mình tự túc đi chơi, vì ngày
thường ai cũng bận rộn, chỉ có mình rảnh rỗi, mà không muốn làm phiền
ai. Khi hỏi chuyện đi lại thì thấy ở đây còn có nhiều điều hơn hẳn
Melbourne. Như cái việc di chuyển công cộng. Những người cao tuổi như
tôi thì từ 9 giờ sáng cho tới 3 giờ chiều những ngày thường trong tuần
và hai ngày thứ Bảy, Chúa nhật đi xe công cộng miễn phí. Khi lên xe, mình
chỉ việc nhá cái thẻ cao niên là người tài xế tự động đưa cho bạn cái vé đi xe miễn phí, bạn cũng cầm bỏ vào máy cho máy kiểm như các vé bình
thường khác. Chỉ khác cái vé mình mầu xanh, còn vé bình thường thì mầu
trắng và số tiền ghi trên vé của màu xanh là 0 đồng. Cũng
giống như Melbourne, xe công cộng cũng dùng máy soát vé tự động, tuy
nhiên, vé và máy của Adelaide nhỏ hơn. tấm vé chỉ dài và rộng vừa bằng
hai ngón tay. Khi đưa vào máy, nếu vé còn hạn đèn bật mầu xanh và tiếng
phát ra khác, còn vé hết hạn máy báo đèn màu đỏ và tiếng kêu cũng khác. Chúng
tôi đi từ trạm số 12 để vào thành phố, trên cột có bảng chỉ dẫn, thấy
họ đề chỉ chờ tối đa là 15 phút vì ở đây có tới 3 tuyến đường xe bus
phải đi qua, không xe số: 235, 237 thì 239. Xe bus rộng thênh thang và sạch sẽ, tiện nghi vì
là vào giờ thường. Đến chỗ sở di trú thì ngừng lại để khách xuống xe. Adelaide
cũng có xe tram (xe điện) Nhưng chỉ chạy từ trung tâm thành phố ra biển
và ngược lại. Những chiếc xe như con thoi đi đi về về chở khách đi thăm
thú thành phố. Cũng giống như Melbourne, vé xe được sử dụng chung cho
các loại xe công cộng như xe Bus, Tram và xe lửa. Giá cả tuỳ mình mua,
vé từng chuyến, vé hai giờ hay cả ngày vé tuần, vé tháng vv. Đến
trung tâm thành phố, người quen dẫn chúng tôi đi thăm và dạo bộ ở mall.
Con đường rộng hai bên là shop với các cái tên quen thuộc ở Úc và các
cửa hiệu nổi tiếng. Hiệu nào cũng có nhưng nhỏ hơn ở Melbourne. Lang
thang xem các cửa hàng, những nghệ sĩ đường phố với những cây đàn hơi lạ
lẫm, nhưng nhờ máy tăng âm nên cũng inh ỏi phết. Tôi
đưa máy chụp họ, nhưng có một người nghệ sĩ thấy tôi chụp, anh mời
chúng tôi lại và nói chúng tôi chụp chung với anh, thật là hiếu khách.
Nhiều người thấy chúng tôi chụp cho nhau thì lại nói để họ chụp cho cả
hai chúng tôi. Trung
tâm thành phố cũng nhỏ. Gặp người quen hỏi ở gần hay xa, ai cũng nói
chạy chừng 20 phút. Cũng vì vậy mà có một thời thành phố được gọi là
thành phố 20 phút. Lòng vòng, quanh quẩn lại tạt vào trong các shop xem
hàng họ, gía cả ra sao Thời
tiết tại thủ phủ này ấm hơn Melbourne, nhờ thế mà người Việt sống ở đây
trong sân vườn có rất nhiều giống cây như ở quê nhà. Những trái ổi to
ngon, trái bưởi, thanh long, lựu và cả những loại rau lang cũng xanh
mướt. Nhìn đám rau lang, tôi đề nghị chủ nhà là ông bà Thái (Bùi Chu) cho một bữa rau luộc chấm
nước mắm tỏi, món rau dân gĩa mà lâu rồi chúng tôi chưa được ăn.
Phạm Văn Phát, con ông bà Thái.
|