3/7/12. Từ gĩa Nam Úc.
Sáng
thứ Ba, chúng tôi chỉ còn ở chơi Adelaide có mấy tiếng đồng hồ nữa là
trở lại nhà. Anh Sơn, một người bạn hẹn sẽ đưa chúng tôi ra phi trường
vào lúc 2 giờ 30. Còn lại buổi sáng, gia đình chở chúng tôi đi một vòng
khu sinh sống của người Việt.
Đầu
tiên cháu Hiền chở chúng tôi và ba má ghé Arndale Shopping Centre. Đây
là khu shopping Úc gần gũi với khu người Việt và nhiều người Việt cũng
đến đây để gặp nhau vui chơi. Buổi sáng chăng, thấy shopping cũng còn
vắng vẻ, những mái đầu đen chen kẽ với những người Úc và thổ dân. Thấy
cửa hàng lớn của Big W tôi vào rửa ít hình để cho lại gia chủ những hình
tôi chụp trong đám cưới vừa qua. Xong
việc, cô cháu chở ra một con đường với những ngôi nhà mới dài hai bên
đường mà cháu nói đó là những ngôi nhà của người Việt mình. Cô còn nhấn
mạnh thêm, ở đây hễ nhà mới, xe xịn là của người Việt Nam, người Úc thấy
người Việt đến nhà lên gía liền bán nhà, tìm dạt ra chỗ khác ở hết rồi.
Thường người mình mua những căn nhà cũ rồi xây mới lại. Cháu
kể tiếp: Mấy người Úc kỳ thị nói, sao người Việt mình làm gì mà mau
giầu thế, ở thì ở nhà mới, đi thì đi xe xịn! Mấy nhà nghiên cứu về đời
sống người Việt ở Úc mới trả lời: Họ làm ngày hai ba job, ăn uống lại
tiết kiệm, ít đi du lịch nên họ dư tiền để tậu nhà, tậu xe. Vòng
vòng qua các khu buôn bán của người Việt thì lèo tèo dăm ba căn shop
nhỏ ở một dẫy, quán ăn, tạp hóa, uốn cắt tóc vân vân, cứ qua vài khu phố
lại gặp khu có những bảng hiệu mang tên việt Anh song ngữ. Đến những
khu nhà mới nhà cũ sen nhau, những nhà cũ cỡ trên 50 tuổi đang được phá
đi để xây nhà mới, cháu Hiền cũng nói mấy nhà cũ này người Việt mình đã
mua và chuẩn bị xây lại. Ở
đây do ít người nên họ cũng quen nhau hết, gặp nhau là chào hỏi chuyện
trò rôm rả thân tình lắm. Vòng qua vòng lại, thấy khu shop nhỏ Việt Nam
có quán phở Minh, cô cháu chở đi thêm vài khu phố nữa, cũng toàn khu
người Việt mình sinh sống cả. Cuối cùng, cháu trở lại quán phở Minh. cho
chúng tôi thưởng thức món phở của Adelaide. Thấy tiệm phở mang tên
mình, tôi rủ bà xã chụp hình kỷ niệm, bà xã đứng một bên, tôi đứng một
bên ghép hình lại, tuy hình không được khớp nhưng cũng tàm tạm vì đôi
mắt giờ ngó vào cái màn hình nhở tẻo tèo teo hơi bị tối! Vừa như ăn
sáng, ăn trưa luôn nên tôi ăn một tô phở lớn đặc biệt, phải ăn cho đã
chứ, đã mấy ai dám ăn “phở” trước mặt “cơm” nào hà hà. Những vị còn lại
ai cũng chỉ dám ăn tô vừa. Kể
phở ăn cũng vừa miệng, tô lớn đặc biệt mới trông cũng dội thế mà tôi
ngốn cũng hết. Nói vậy là các vị thấy nó ngon rồi khỏi phải tả thêm nữa.
Ở Adelaide khí hậu ấm áp nên ăn phở có cả ngò gai, cọng nào cọng nấy
cũng rất bắt mắt. Ở Melbourne, do thời tiết, mấy món rau này khó trồng
lắm, cứ có vài lá là nó đã ra bông mất rồi! Nên ở Mel. Ăn phở mà xin nhà
hàng mấy cọng ngò hơi bị khó. Thêm các loại rau thơm khác cũng rất tươi
ngon. Ăn xong tô phở cũng vã mồ hôi chứ không chơi. Chắc bà xã thấy
chồng ăn “phở” vất vả vậy cũng rất ư thông cảm. Ăn
xong về nhà, thấy Hiền đã chuẩn bị qùa mang về, nào ổi, nào táo Fuji,
trái nào trái nấy đều là thứ tuyển, nhìn là thích mà kẹt hành lý chỉ có
giới hạn thôi. Cuối cùng, bàn qua tính lại, bà xã cũng lấy ít trái để
cho chủ và khách đều vui vẻ cả nhà. Hai
giờ ba mươi phút, anh bạn gìa mang xe đến đón, lưu luyến chia tay chủ
nhà, chúng tôi bỏ hành lý lên xe và trực chỉ phi trường, hai mươi phút
sau, lại bỏ hành lý xuống và chia tay anh Sơn. Chúng tôi kéo hành lý vào
check in xong ra ngoài ngồi chờ vì đến 4 giờ 10 chúng tôi mới được lên
máy bay lận. Ngồi
ngay cửa an ninh xem thiên hạ đi qua cái cửa này cũng hay. Ai kỹ lưỡng
tháo hết các đồ kim loại, có người bỏ cả giầy ra, nhiều người laptop cầm
tay để bỏ vào khay để chuyển qua máy, tôi cũng móc máy ra sẵn sàng. Giờ
còn sớm thấy họ cũng lơ thơ tơ liễu đi qua. Đến
giờ chúng tôi gần vào thì người ta đến đông qúa, tôi với bà xã xếp hàng
liền nhau để người nào qua trước thì lấy hành lý cho gọn. Tôi cởi đồng
hồ, điện thoại, bóp, tiền cắc trong túi và cả thắt lưng bỏ cho chạy qua
máy, bà xã đã qua trước. Tôi bước qua cổng hẹp tiếng “bíp” vô duyên của
máy nó báo tôi còn cái gì đó dấu trong người, tôi rờ túi thì còn cái máy
chụp nhỏ, tôi trở lại và phải xếp xuống cuối hàng đợi. Tưởng
bên kia bà xã sẽ lấy dùm hành lý, nhưng lại đúng lúc người an ninh mời
bả tách riêng để khám đặc biệt. Phải một lúc sau tôi mới đi qua được cửa
an ninh này, vừa lấy hành lý xong thì bà xã cũng khám xong. Đang tính
kéo hành lý đi thì tôi bị gọi lại, họ chỉ vào cái khay thì ra cái máy
chụp mà tôi bỏ vào khay lần hai, mới đó mà đã quên, thật là trí nhớ Rồi
cũng như lúc đi, chúng tôi lại lên máy bay, máy bay từ từ ra phi đạo,
lấy trớn và vùn vụt nâng mình lên cao, lên cao mây núi đều nằm thấp cả
dưới cánh rất xa. Về Melbourne đèn thành phố muôn mầu chờ đón nhìn những
con đường lớn, ánh đèn xe trôi như dòng chảy của những con sông nhỏ,
tôi thả hồn trôi theo những ánh đèn cho đến khi tiếng rần rần của bánh
phi cơ tiếp đất. Rồi, đã về đến nhà và hết phim. |