android mobil gas station locator huntington park mobile spy free download tamil songs divx yahoo stat tracker app android logiciel télécharger pc spy mobistealth monitoring software

Máy tính bảng Máy tính bảng giá rẻ

dao tao ke toan

| Chúc Mừng Cộng Đoàn | Tin tức | Thư đi, tin lại | Diễn đàn | Tâm tình | Giới thiệu | Góc vui cười. |
 

Home
Bùi Chu Ngày Nay
Bùi Chu Ngày Xưa
Những Người Đáng Nhớ
Kể Chuyện Ngày Xưa
Lịch sử Giáo Xứ Bùi Chu
Giáo Dục Con Cái
Sức Khỏe
Chúc Mừng
Chia Buồn
Trang Thơ
Sống Đạo Giữa Đời
Tin Mừng
Chuyện bốn phương
Trang đặc biệt.
Hình ảnh về Bùi chu
Tuổi trẻ hôm nay

 

Lượt người truy cập

 

Những con lươn đất be bờ bên đường.

Ngay 8-1-2006.

Sơn tinh và Thủy tinh ở Bùi chu.

(Chuyện vui 2 kỳ về những con lươn đất bên lề đường ở xứ mình.)

Trong truyện cổ dân gian Việt nam có truyện Sơn tinh và Thủy tinh mà ai cũng biết. Tưởng truyện chỉ có trong dân gian của ngày xa xửa, xa xưa, để kể rõ nguyên nhân về sự lụt lội hằng năm ở nước ta, ai dè ở xứ Bùi chu này cũng có truyện y hệt truyện cổ tích ấy. Nhân đầu năm, ngày rộng tháng dài, ai cũng còn rỗi rãi, tôi xin kể hầu đồng hương độc gỉa câu chuyện cổ.. có thật ở xứ ta.

Chuyện kể rằng: vào năm CHXHCN thứ 10, tại Bùi chu ấp, cách nhà thờ xứ đạo gần nửa dặm đường về phía Đông Đông Bắc, có một  ngôi nhà tôn vách gỗ, nằm bên con đường mòn là lối đi tắt vào đồng ruộng  Mây giang (Sông Mây) của dân trong thôn ổ, chỗ ở của họ nằm giữa Tây lạc thôn và Bắc hợp thôn, dân cư trong vùng hay gọi nôm na là rau muống xóm, vì ở đấy có một dòng suối mà dân cư ở gần đã khai phá để trồng loại rau vừa dễ trồng, lại là món ăn bình dân rất ngon. Sống ở đó có một gia đình nông dân, chồng đi cầy thuê, vợ đi cấy mướn nuôi một bầy con sáu đưá đang tuổi vô ăn vô lo, lớn nhanh như thổi, khiếp. Nhưng đặc biệt trời ban cho họ có được người con gái lớn nhất trong nhà là đáng được kể nhất.

Rằng nàng đẹp lắm, mặt hoa da phấn, duyên dáng, thùy mị nết na, ăn nói nhỏ nhẹ, khoan thai lễ phép, rất đạo đức, dù bận gì cũng vẫn sáng đi lễ, chiều đi nhà thờ, mặc dù ở vào thời điểm ấy đường xá đi lại còn khó khăn, vì  cầu cống chưa có, đường thì cứ phải men theo bờ ruộng rau muống mà đi, mà hàng ngày chủ các vưòn rau khi làm cỏ, họ cứ nhổ bỏ cỏ lên trên mặt đường, nên khi đi qua được con suối cũng phải vào nhờ giếng nhà ai rửa chân mới tiếp tục đi được nếu không muốn để bàn chân mình dơ dáy. Trở lại chuyện nàng, nói chung nàng đúng là mười phân vẹn mười, mà chị em cùng trang lứa trong thôn, trong ấp kể luôn cả những địa phương lân cận như Thanh hóa, Bắc hòa ấp, khó ai có thể sánh bì cho được. Nói không ngoa, nếu như có dịp cho nàng đi thi hoa hậu hoàn vũ, nàng không đạt hoa hậu thì cũng phải đoạt á hậu, mà không á hậu cũng phải đứng trong nhóm top ten, mà không được ở top ten thì ít ra cũng phải nằm ở thứ hạng nào đó chứ chẳng chơi (huề vốn). Chẳng thế mà nhà nàng khách khứa ra vào tấp nập, nhất là trai tráng trong làng, ai cũng ao ước được cùng nàng kết tóc se duyên, mà nếu được như vậy thì chẳng còn gì để ước mơ hơn nữa. Cho nên kẻ đến kiếm cớ làm quen, chuyện trò, người tìm cách giúp nàng làm ba công chuyện vặt vãnh, cùng có chung một ý cốt sao cho nàng vui, được nàng chú ý cách đặt biệt và lọt được vào đôi mắt xanh của nàng.

Thế rồi chẳng nhớ từ lúc nảo, lúc nao, có hai chàng trai vốn dòng hào kiệt, tráng kiện khôi ngô, một thuộc dòng dõi Sơn tinh tính từ nhiều kiếp trước, người kia thì lại là kẻ nối dõi nhiều đời của dòng giống Thủy tinh. Một là trai tráng trong làng. Một lưu lạc tự nơi nào dạt đến xứ Bùi chu, một làm nghề thồ củi kiếm cơm, một đi bắt tôm, bắt cá độ nhật, cả hai cùng thân nhau. Sau một thời gian dài cả hai chàng đều lọt vào trong đôi mắt người đẹp. Thế là những người trai khác trong làng tự động dạt ra hết, chỉ còn để cho hai chàng lọt vào vòng chung kết của cuộc đua là hay còn lui tới nhà nàng, cả hai cùng nhau ra sức thi đua để sao mà chiếm được cảm tình của cả gia đình và nhất là nàng. Biết cha nàng thích nhậu, mà ngài ngự cũng hay mòi mồi, nên hai chàng hễ kiếm được tí mồi nào là mang đến ngay cho tiá nàng nhắm rượu, nên khi thì mang đến cho cha nàng cút rượu, khi con tôm con cá, khi xuống quán ông Hợp mua miếng thịt cầy, lúc đợi cụ Phần Y mổ bò thui thì mua miếng thịt bò tái nóng sốt mang đến, lúc mua được tí lòng lợn, bát tiết canh của Lịch hay Thử, kẹt lắm thì cũng xuống nhà bá Hộ mua mấy thanh đậu hũ và chút mắm tôm chanh chấm đỡ, nói chung là có món nào ngon cũng cố mua về phục vụ cho cái thần khẩu của ông chuẩn bố vợ, họ làm vậy để chứng tỏ ra rằng là ai trong hai người cũng đều chiều chuộng ông bô dợ tương lai hết mực.

Rồi một bữa kia, nhân sau khi uống say túy lúy, như thường lệ ông bô dợ tương lai lại thả mồi câu bữa kế tiếp, cũng vẫn bằng cái cách câu mồi cũ mèm, ông ngật ngà ngật ngưỡng lè nhè tuyên bố: “hai đứa bay, tao đều thương hết, nhưng ngặt nỗi tao chỉ có một đứa con gái. Vậy hễ đứa nào cuối tuần này có món gì nhậu ngon tao sẽ gả con gái tao cho.” Nói chưa dứt câu, ông bố ngẩng đầu lên nhìn thì hai chàng trai chuẩn con rể cũng đã vội biến mất, Tưởng mình đưa điều kiện qúa lớn lao, ngoài sức của họ. Nhưng không phải vậy vì ai cũng nhanh nhẩu đi về tìm cách kiếm tiền, để hầu có mà mua món lạ đặng để dâng cho bố dợ.

Để khỏi dài dòng, kể từ đây người viết xin gọi tắt tên của hai người theo dòng dõi là Sơn và Thủy vậy. Sáng hôm sau, Sơn (Trai làng) mới dắt xe thồ ra khỏi nhà đi làm sớm hơn thường lệ, trong màn sương mỏng trắng nhờ nhờ, che tầm nhìn của đôi mắt khiến chàng không nhìn được xa, tưởng rằng mình còn đang ngái ngủ, chàng dựa xe vào sát người, một tay cầm càng xe, còn tay kia đưa lên dụi mắt, cái se se lạnh buổi sáng làm chàng tỉnh táo hơn. Trên đường đi, chàng luôn mải nghĩ trong đầu xem những món gì mà có thể làm cho cha nàng ưng ý nhất, chàng lẩm bẩm trong miệng: thịt cầy nhựa mận? Rồi, chả chìa ư? Đã, dồi chiên? Từng. Thịt mèo ư? Rồi, bò tái? Rồi, vịt tiết canh? Rồi, nấu chao? Lòng heo tiết canh? Dê nướng? Rắn bằm xả ớt xào xúc bánh tráng? Chuột cà ri? kiểm điểm lại thì toàn những món ngon mình đã từng dâng hiến mà cha nàng đều thích, chỉ mới nghĩ tới thôi mà chàng đã thèm, một chút nước ứ trong miệng, tự nhiên chàng thấy đói. Chết thật! Chợt chàng nhận ra rằng từ tối hôm qua đến giờ mình chưa có lấy một hột cơm nào bỏ bụng.

Chả là tối hôm qua ngồi nhậu với ông tía.. dợ, cứ bị ông ấy mời rượu, ông rót nhiêu chàng uống nhiêu, cứ uống vào một miếng chàng lại đưa mắt ngó quanh nhà tìm xem nàng đang ở đâu? Có nhìn thấy và để ý gì đến mình không? Mồi nhậu chính của chàng lúc này là nàng, vì mỗi khi trông thấy nàng, và nhất là nhận được từ nàng một nụ cười mỉm hay cái nháy mắt, thì lậy Chúa tôi miếng rượu chàng vừa uống sao mà ngon chi lạ! Còn các món mồi bày trên mâm chàng nhường cả cho cha nàng, nên chàng có ăn uống được gì đâu! Mặt trời phương Đông cũng vừa nhô lên ở đầu chân trời một mầu đỏ ối, chiếu những tia nắng rẻ quạt đầu ngày lên trời cao tắp tít. Sự hoạt động cộng với tí nóng của ánh mặt trời ban mai thêm vào đó là cái đói bụng khiến chàng vã mồ hôi, mắt hoa hoa, có đom đóm bay trong mắt. Nhìn quanh, chàng mới đi tới đỉnh dốc cầu Ba, tại khu rẫy ông trùm Chuẩn và ông tư Giắt. Không được rồi! Phải ngừng ngay lại mở gói cơm ăn vài miếng đã. Chàng nghĩ nhanh trong đầu và ngừng xe lại, ngồi phệt xuống ven đường, ui da, cỏ còn ướt đẫm sương đêm, với tay chàng gỡ từ yên xe ra bọc cơm với tí muối ớt ăn đỡ. Xong chàng lấy cái bình nước tu ừng ực mấy hơi liền, mồ hôi chàng vã ra như tắm, chân tay rã rời, bủn rủn. Thì ra chàng bị lả.

Thấy khó lòng đi tiếp, chàng ngồi dựa lưng vào đống mối bên một gốc lục vừng bọng với cái tàn lá rộng xanh ngát, cái cây hiếm hoi còn sót lại tại khu rừng thưa này để chàng ngồi nghỉ, tính nghỉ chút cho khỏe lại rồi sau hãy tính. Đầu chàng kê lên cái mũ vải, cái túi đựng cơm để cạnh bên mình, chiếc xe thồ đã được kéo tránh khỏi mặt đường đễ dành lối cho xe cộ đi lại khỏi vướng, mắt chàng nhắm lại cho đỡ chói sáng, nhưng do mệt qúa, mới dựa lưng chàng đã thiêm thiếp rồi chìm vào giấc ngủ nhẹ nhàng. Bỗng Sơn tinh hiện ra, tay rờ đầu chàng trai đang còn nóng hổi, ngài khẽ chép miệng thở dài, thương thằng cháu bảy tám chục ngàn đời vì ai vất vả? Tình yêu, thì ra tình yêu đang vật thằng cháu, sự luyến ái dễ thương có tự thủa hồng hoang khi cái xương sườn cụt của người nam được Thiên Chúa biến hóa ra người đàn bà, để sau một giấc ngủ, khi thức giấc người nam trông thấy người nữ đã vội ôm chầm lấy mà thốt lên rằng đây là xương của ta, và thịt của ta, xương thịt ta là nàng thì nàng cũng chính là ta, để con cháu An Nam sau này qua tích đó mà gọi nhau là mình. Thế mà thằng cháu của mình đây đã thấy được xương thịt của mình như ngọc, như ngà trước mặt, mà vẫn chưa nhận ra được, còn đang dò dẫm tìm hiểu xem nàng có đúng là một phần của cái xương sườn cụt của mình không? Tâm sự cùng thằng cháu một lúc, Sơn tinh biết chuyện vỗ vai cháu một cái rồi phán: “ta sẽ giúp con, ta sẽ giúp con”. Nói xong Sơn tinh đưa cây gậy thần hóa phép, ánh sáng từ cây gậy thần tỏa ra sáng lóe nhoàng nhoàng như những ánh chớp hắt vào mặt chàng rát rạt khiến chàng tỉnh dậy. Mở mắt, chàng chẳng thấy gì ngoài ánh mặt trời đang soi xuyên tán lá rồi rọi thẳng vào mặt mình, thì ra chàng mơ!

Chàng ngồi dậy, thấy mặt trời đã lên cao. Chàng rút từ càng xe thồ ra cái điếu cầy, lấy bình nước châm vào điếu tí nước, đưa điếu lên miệng rít thử, thấy cái điếu cười lên khanh khách, chàng móc trong túi ra cái bịch ny lông trong đựng thuốc lào có cái lá chuối bọc bên trong và cái bật lửa, chàng đưa hai ngón tay bứt mấy sợi thuốc, dùng hai ngón tay vân vê cho mấy sợi thuốc tròn vo xong đặt điếu thuốc vào trong cái lõ điếu, lấy ngón tay ấn cho chặt, một tay chàng đưa ra bứt cọng tranh khô làm đóm, cầm cái bật lửa lấy mũ che gió, chàng mồi cho cái đóm cháy đều rồi mới đưa điếu cầy lên miệng, chàng rít một hơi, cái đóm cháy ngọn lửa bị hút vào trong lõ điếu khiến điếu thuốc cháy đỏ rực, cái điếu cũng rít lên như tiếng còi tầu. Xong các động tác trên chàng ém khói trong phổi một giây đồng hồ sau mới thở khói ra, mắt chàng lờ đờ vì bị say thuốc, chiếc đóm còn đang cháy trên tay thay vì chàng dụi đi cho tắt như thường lệ, chàng lại vô ý quăng ra bên cạnh, để lửa bén vào tranh khô cháy bùng, thấy vậy mà vì say thuốc chàng không làm sao cử động tay chân như ý mình nghĩ để dập kịp đám cháy, đến khi tỉnh được cơn say thuốc thì ngọn lửa đã bén lan xa, cũng may lửa tạt ra phía ngoài, chứ nó cháy tạt về phía chàng ngồi thì khốn. Chàng vội kéo xe thồ cùng những vật dụng cá nhân sang bên kia đường tránh cháy, rồi vội vàng, chàng bẻ một cành cây tươi đi đập cho tắt ngọn lửa. Không khéo dập tắt, chàng lại gây ra cháy rừng thì khổ!

Cũng phải mất cả tiếng đồng hồ sau chàng mới chữa được cho đám cháy khỏi lan xa, mặt chàng đen nhẻm vì bụi tro bay bám vào mặt vào người, mồ hôi nhễ nhại làm áo quần chàng lấm lem thảm hại! Người chàng trở nên mệt lử. Chỉ vì điếu thuốc lào! Chàng lẩm nhẩm trong đầu: sao hôm nay mình xui thế! Chỉ có giấc mơ là đẹp, chàng uể oải đi ra chỗ cũ. Bỗng. Chàng chợt nhìn vào dưới chân gò mối nơi có một cái hang nhỏ ở đó những đốm sáng như những viên bi, thập thà, thập thò mời gọi, tò mò chàng tiến lại gần thì ra đó là mắt của những con thỏ rừng, thấy chàng nó co rúm lại, như sợ hãi sau khi vừa bị cơn hỏa hoạn đi qua, chúng vẫn chưa hoàn hồn thì lại gặp chàng, thế nhưng không con nào bỏ chạy, lạ thật! Chúng như sẵn sàng đợi chờ để nộp mạng cho chàng, cứ từ từ, chàng bứt mấy cây tranh tươi bện lại làm giây, rồi túm từng con trói chân chúng lại thật dễ dàng, những sáu con thỏ rừng béo núc ních. Chợt chàng nhớ lại giấc mơ vừa qua và nghĩ nhanh trong đầu: hay đây là lời hứa của tổ sư Sơn tinh hứa giúp mình trong giấc mơ đã trở thành hiện thực.

Chưa hết, trong lúc chàng đang tính đưa mấy con thỏ ra xe thì thấy cục đá dưới chân nhúc nhích, cúi nhìn xem cái gì thì chàng phát hiện thêm con rùa, con rùa bị lửa cháy nóng qúa cũng bò ra, chàng đưa tay lật ngửa con rùa lên. Trời đất, rùa ở đâu ra mà to thế! Chàng chuyển tất cả ra xe và cột cẩn thận rồi quay trở về. Chàng quyết định hôm nay không đi thồ củi nữa, nghỉ một ngày vậy. Hôm nay chàng tưởng xui, ai dè chàng lại trúng mánh. Trên đường về, chàng gặp những người đi làm ngược chiều, thấy chàng về sớm ai cũng ngạc nhiên nên hỏi chàng lý do, nhìn thấy mấy con thỏ và rùa ai cũng trố mắt nhìn và nói chàng may mắn nhỉ. Về đến đầu chợ, gặp tốp các ông Đức, Hoan, Minh, Lâm, Chiến, Đạt chuẩn bị đạp máy xe Vespa chở nhau đi ăn sáng trễ, thấy thỏ rừng, vốn là dân thích nhậu, các ông ấy hỏi có bán không? Chàng nói bán chứ, cả con rùa này nữa, chàng chỉ để lại hai con làm qùa cưới cho cha dợ. Cuộc mua bán diễn ra nhanh chóng. Cầm tiền, chàng ghé hàng bánh cuốn bà Viết kêu một đĩa với lại thêm một khoanh giò lụa ăn bồi dưỡng, vừa ăn vừa kể lại chuyện mình vừa gặp may. Bà Viết trong lúc múc bột đổ vào khuân tráng bánh, cười cười rồi nhỏ nhẹ nói với chàng hên vậy cháu mua số may ra trúng, gặp đúng lúc anh Tuất bán số, cũng đang ngồi ăn bánh nói liền, số thì không biết, nhưng con thỏ số.. con rùa số.. mua đề đi em tao bán cho mỗi con hai chục nha, bao đầu, bao đuôi. Từ ngày có trí khôn đến giờ có bao giờ chàng chơi số đầu số đuôi đâu! Nay nghe ai cũng nói mình chơi số, chàng mua luôn một cặp xổ số, với hai con đề đứng cho hai con vật chàng mới bắt được. Xong suôi chàng về nhà, nhốt hai con thỏ lại rồi ra suối tắm rửa.

(Đón xem tiếp kỳ 2 để biết về chàng Thủy)

Đồ Điểu. 

| Giới thiệu | Trang chủ | Tin tức | Nhắn tin | Diễn Đàn | Liên lạc |
Ban biên tập : Trần Văn Minh - Trưởng ban. Ngô trọng Đức - Phụ trách kỹ thuật
Trần Minh Cảnh – Biên tập viên Vũ Hùng Cường – Biên tập viên
Liên hệ :buichu@buichu.net