android mobil gas station locator huntington park mobile spy free download tamil songs divx yahoo stat tracker app android logiciel télécharger pc spy mobistealth monitoring software

Máy tính bảng Máy tính bảng giá rẻ

dao tao ke toan

| Chúc Mừng Cộng Đoàn | Tin tức | Thư đi, tin lại | Diễn đàn | Tâm tình | Giới thiệu | Góc vui cười. |
 

Home
Bùi Chu Ngày Nay
Bùi Chu Ngày Xưa
Những Người Đáng Nhớ
Kể Chuyện Ngày Xưa
Lịch sử Giáo Xứ Bùi Chu
Giáo Dục Con Cái
Sức Khỏe
Chúc Mừng
Chia Buồn
Trang Thơ
Sống Đạo Giữa Đời
Tin Mừng
Chuyện bốn phương
Trang đặc biệt.
Hình ảnh về Bùi chu
Tuổi trẻ hôm nay

 

Lượt người truy cập

 

Những chuyện quê tôi 2 (MINH TRAN )
BÀN TAY CHIÊU CỦA QUYẾT
Trong anh em bạn bè chúng tôi có người bạn tên Quyết, Hoàng Văn Quyết, người khỏe mạnh bẩm sinh, nghĩa là trời ban cho Quyết một sức khỏe tuyệt vời so với những người cùng trang lứa
. Người trung bình, không cao mà cũng chẳng thấp. Đã khoẻ, Quyết lại năng tập tạ, tập thể thao, nên người săn chắc, với những bắp thịt thì cục nào, cục nấy nổi lên trên cánh tay, trên ngực, trên vai cuồn cuộn ai trông thấy cũng dễ nể luôn, suốt từ thời trai trẻ cho đến tận bây giờ. Mặt mũi cũng không lấy gì tệ lắm, dáng vẻ dễ coi, cái nét đẹp tự nhiên, bình thường, không chải chuốt, nhưng chỉ có mái tóc thì hơi đặc biệt, một mảng tóc trước trán Quyết bị xoáy ngược lên, hơi khác, khiến ai đó đã gọi đùa là mái tóc bò liếm một mảng, nó lại có màu khác với cả mái tóc, không đen mun mà có mầu hơi vàng vàng, nên bạn bè thân yêu mới gọi là Quyết Đốm.
Tính tình thật thà, thẳng thắn. Nghĩ sao nói vậy, không mầu mè sáo ngữ, không lươn lẹo, quanh co, nên đôi khi trở thành bốp chát, chân chất một chút dân dã, mộc mạc, bình dân dễ thương. Quyết giống như bài Tình Quê của Phạm Duy tả thì đúng là: - ‘Nói năng hiền lành, như thóc với khoai.’ Do đó, đôi khi qua vài câu nói của Quyết, đã để lại và gây nhiều thích thú cho bạn bè, được họ chọn lọc để vui mà đàm tiếu. Nóng bất thường, nhưng lại tôn trọng lẽ phải, nên ai có ý ngang trái cũng khó chiụ, và cũng dễ bị Quyết cho ăn đòn. Chính vì cái chất thật thà và nói năng dân dã như vậy mà Quyết còn bị bạn bè gọi bằng vài cái tên ngộ nghĩnh khác.
Chả là có một lần, đi nghịch về (trẻ con mà, ai mà lại chả nghịch). Chẳng biết ai trước đó đã đến nhà mách hay mắng vốn gì ông ngoại Quyết chăng? Thấy mặt Quyết đi chơi về, ông ngoại mới đe nẹt Quyết: Mày bây giờ lộng quyền lắm rồi đấy! Dù nghịch ngợm nhưng làm sao Quyết dám coi thường lời răn đe của ngoại. Nên cả ngày hôm đó, Quyết không dám ra ngoài. Qua ngày sau, mới dám ra khỏi nhà. Gặp lại bạn bè, họ hỏi Quyết sao hôm qua không thấy mặt đâu? Quyết mang chuyện bị mắng hôm trước ra kể, kể đi kể lại mà Quyết vẫn nhớ không ra được cái từ mà ông ngoại đã nói với Quyết ngày hôm trước:
- Cái gì quyền nhỉ? Không thể nhớ được chữ lộng, Quyết dùng chữ lục quyền, làm cả bọn phải phì cười:
- Làm gì có chữ lục quyền cha nội, lộng quyền chứ. - Ừ lộng quyền, đúng rồi.
Thằng Quang cứ bô bô đem cái câu chuyện lục quyền của Quyết đi nói. Để từ đó mà đi, Quyết cứ được gọi là thằng lục quyền.
Bữa hổm, anh em đang đứng dỡn chơi với nhau ngay đầu khu chợ cũ, phía bên ngoài nhà bà Sắc, có anh Ngọ, Toán, Minh, Quyết vv. Chiếc xe tuần cảnh đi qua, anh em vẫn cứ đứng chuyện trò tỉnh bơ. Chắc toán tuần tiễu thấy mấy tay thanh niên trong độ tuổi lính. Trong đó cũng có vài người mặc quân phục. Chiếc xe tuần cảnh từ từ ngừng lại để xét giấy tờ. Anh Ngọ ở Lôi Hổ về, bỏ chạy. Còn lại một số anh em có giấy tờ hợp pháp, Quyết thì không. Tay quân cảnh hỏi giấy tờ đòi giữ Quyết. Quyết giật tay ra rồi bỏ chạy. Tưởng hắn bỏ chạy rồi thì thôi, coi như xong chuyện. Ai dè Quyết chạy về nhà, nhưng thấy toán tuần cảnh vẫn chưa chiụ đi, sợ họ làm phiền gì đến mấy người bạn còn đứng lại. Nóng máu, Quyết vác cây súng M16, kèm thêm một băng đạn nữa chạy ra, vừa chạy, vừa bắn lẹt đẹt. Tay quân cảnh về xe lôi ra cây súng cũng M16 ở trên xe xuống, cũng lên đạn, tính chơi lại. Mấy người cảnh sát thấy có vẻ căng, có hơi ngán, nhỡ không kìm được, gặp thằng liều nó chơi thiệt thì bỏ mẹ. Lại không phải nhiệm vụ của họ, nên họ rút hết lên xe deep. Quyết đứng thủ thế, tỳ súng lên trên tấm bia bê tông bên đường, hướng súng thẳng vào xe tuần cảnh với điều kiện xe phải đi ngay chỗ khác. Thấy tình hình căng thẳng, Quyết lại có lợi thế hơn toán tuần cảnh, nhưng nếu xẩy ra chuyện thì anh em cũng thật phiền. Chống lại nhân viên công lực đang làm nhiệm vụ chứ dỡn sao cha? Nên anh em đành phải giảng hòa. Để toán tuần cảnh khỏi mất mặt. Toán phải bảo kê đưa đám tuần cảnh ra khỏi khu vực căng thẳng. Chúng tôi chửi Quyết. Quyết cười khì, hắn bảo: Nó mà cương tôi dám cho mấy thằng ăn kẹo lắm. Đấy tính Quyết là như vậy, rất chân tình với bạn bè.
Thời chiến, chúng tôi ai cũng phải tham gia trong quân đội. Thi thoảng mới có dịp về thăm nhà, mà may mắn mới có dịp gặp được nhau đông đủ. Trong anh em đã có vài người giải ngũ vì thương tật, một vài người được hưởng phép thường niên, một vài người bỏ đơn vị dù về nhà chơi mấy ngày. Cũng có người bỏ ngũ vì gian khổ. Cộng với một số anh em trốn đi lính. Tất cả hàng ngày đều gặp nhau trò chuyện, thời chinh chiến có việc gì đâu mà làm! Thế là cứ ở nhà ăn cơm nhà, rồi lang thang trong xóm ngõ gặp nhau chuyện trò cho hết ngày. Nhân một ngày gần cuối tháng, anh em lãnh lương, khi gặp nhau đông đủ, ai đó đưa đề nghị:
- Lâu lắm rồi không đi đâu nhậu, ê chúng mày có đứa nào biết chỗ nào nhậu ngon, đi làm một bữa coi.
- Ngon thì ở chỗ mình đâu có chỗ nào, muốn ăn ngon chắc phải đi xa, chúng mày dám đi Biên Hoà nhậu không? Tao biết ở Biên Hoà có quán Tuyết Hồng nằm cạnh bờ sông Đồng Nai rất thơ mộng, có món gà đút lò ăn với xôi chiên phồng, cá lóc rút xương cuốn bánh tráng ngon hết xẩy. Mẹ cái thằng, nói nghe qua đã phát thèm. Nghe thế mấy đứa cùng nhao nhao đòi đi ngay. Có tiền lương mới lãnh mà, lại cũng muốn đi thưởng thức món ăn lạ nên tất cả đồng ý đi Biên Hoà. Chứ ở chỗ chúng tôi, chỉ có phở hay xíu quách, thịt chó cũng ngày có, ngày không, muốn ăn còn phải biết nấu mới ăn được. Chợt có mấy tay nhớ ra mình không đủ giấy tờ, mà đi Biên Hoà, cả một khoảng đường dài, chắc chắn sẽ gặp tuần cảnh hỏi thăm lắm, khó mà thoát được.
- Thôi chúng mày đi đi, tao không có giấy tờ, tao ở nhà.
- Mẹ kiếp, lâu lâu mới có dịp gặp nhau, giờ thiếu một vài thằng đi nhậu sao mà vui được! Cứ đi đi cho vui mày, kệ mẹ nó.
- Không dám vui đâu. Nó bắt được, tao mà phải ra Vùng Một còn vui nữa ạ!
Thế là anh em mới tìm cách sao tất cả cùng đi được, mà không phải lo lắng nhiều, tay nào có giấy tờ hợp lệ, tay nào thiếu, rồi chia giấy tờ cho nhau, anh nào còn tại ngũ thì đưa giấy tờ cho anh không hợp lệ. Để nếu kẹt bị hỏi thì anh còn tại ngũ có thể bị giữ nhưng không sợ nhiều. Chuyển qua, chuyển lại, cuối cùng, dư một người, Quyết không có chỗ. Anh em muốn Quyết cũng phải được đi nên rất băn khoăn. Đúng lúc đó, tôi mới nhớ mình có lấy được cuốn băng bột, khi còn nằm điều trị tại Quân y viện. Chả là, hôm tôi lên phòng dược thay băng theo định kỳ, thấy có mấy cuộn băng bột vất lăn lóc trên mặt cái bàn inox, tôi nhặt vài cuộn chơi, chỉ có ý chơi thôi chứ có ai dè có ngày tôi lại dùng nó cho mục đích đi nhậu như hôm nay. Tôi hỏi:
-Mày có dám băng bột rồi đi không? Quyết chiụ liền nó hỏi:
- Bột ở đâu mà có bây giờ? Tôi nói:
- Tao có một cuộn.
Thế là anh em túm vào bó bột cánh tay cho Quyết, vì trong bọn đã có mấy người cũng đã từng bị bó bột, nên cũng đã học được cách thức bó bột tay chân. Chúng tôi lấy thau nước cho cuộn băng vào để cho bột nở và hoà tan, rồi cũng đệm tí bông gòn cuốn chung quanh tay Quyết, rồi cứ cuộn băng bột, băng vào, lấy bút ghi ngày tháng lên chỗ băng cẩn thận. Làm xong cũng cột tay cho Quyết đeo lên cổ, hắn cũng mặc đồ lính nữa, giờ thì trông Quyết đúng như chiến binh bị thương ở chiến trường về thật. Đúng quá đi ấy chứ, y hệt. Nên cả bọn yên trí lên đường.
Đinh Trung Lữu, có bằng lái xe, tôi đưa chiếc xe Vespa ba bánh cho Lữu cầm tay lái, chở đầy một xe cỡ bảy người đi nhậu, hình như có tôi, Thư, Yến, Liêm sún, Lữu, Quyết, Khái (?) ai nữa? Không nhớ. Xe chạy cỡ gần một tiếng đồng hồ mới tới Biên Hoà, chúng tôi vào quán, kêu một con gà đút lò với xôi chiên phồng trước để lai rai, chúng tôi chưa có ai uống được rượu cả, cứ chai bia chia hai ba người, nhìn con gà đút lò đưa ra mầu đỏ đậm trông cũng đã bắt con mắt, còn đĩa xôi phồng thì tưởng to tát lắm, thế mà họ khéo làm sao đó, mới chỉ chọc chiếc đũa vào là nó xẹp lép, còn lại mỏng như cái bánh cam vàng ngậy. Có tí men vào, chúng tôi trò chuyện như pháo rang. Giờ thì ông trời chúng tôi cũng không ngán nữa. Nói chuyện cười vang, lại còn chọc ghẹo nhau nữa.
Thấy Quyết cứ lúng ta, lúng túng với đôi đũa, mặt mũi cũng đỏ gay vì tí men bia, tôi hỏi:
- Ê, mày bị sao vậy? Nó nhăn nhó nói:
- Mẹ nó, hồi nãy quên, tao thuận tay chiêu, chúng mày lại mang tay chiêu tao ra mà bó bột, giờ cầm đũa ngượng qúa, gắp đã khó mà cứ đút vào mũi không à! Nó đùa lại. Cả nhóm cười vang vì cái lý do kỹ thuật ngoài ý muốn ấy. Một thằng nói:
- Cũng còn may chán, mày còn đút vào mũi mày được, chứ gắp đã khó khăn như vậy mà lại đút nhầm vào miệng thằng khác cho nó ăn mới khốn chứ.
- Một thằng khác phát hiện cái khó khăn sắp đến với Quyết. Đó là món cá lóc cuốn bánh tráng sắp tới, không biết làm sao nó cuốn cho được? Vì ăn món này khi ăn phải dùng đến cả hai bàn tay mới cuộn được. Thôi kệ, đến lúc đó hẵng hay. Rồi con cá lóc to tướng cũng được bưng ra, với những rau sống, những gia vị, những mắm nêm, chuối chát, khế chua, bánh tráng cứ đầy mặt bàn ăn. Nhìn bàn ăn, Quyết đã cảm thấy mình bị thua là cái chắc, hắn cứ cười hềnh hệch vì bị méo mó nghề nghiệp. Bạn bè thương tình, thằng gắp cá, thằng cuốn cho Quyết ăn. Nhưng bọn nó cứ trêu mỗi lần muốn ăn phải xin anh em để mỗi thằng giúp cho một tay.
Giờ Quyết vẫn còn khoẻ, mặc dù chân tay nó đều bị tật cả, chẳng là năm 1973, cái đùi nó nhức chiụ không thấu, vợ Quyết phải đưa hắn đi nhà thương Bình Dân để chữa, cuối cùng, cái xương đùi bị hư một nửa, bác sĩ phải mổ để vớt đi phần hư, còn cánh tay mặt do chiến tranh mà bị gẫy. Cái tay chiêu thì không biết có phải nhờ ngày đó chúng tôi đã bó bột trước cho, nên vẫn còn nguyên vẹn đến ngày nay. Gặp nhau giờ thấy mái tóc Quyết đã đổi màu, tóc đen đã hóa hoa râm, nhưng chỗ đốm vàng thì chẳng đổi ra màu ngược lại, để trở thành màu đen cho được. Mặc dù có tí tuổi rồi, cũng đã lên chức ông nội, ông ngoại cẩn thận. Nhưng nhắc chuyện cũ, Quyết cứ cười hềnh hệch!!!
| Giới thiệu | Trang chủ | Tin tức | Nhắn tin | Diễn Đàn | Liên lạc |
Ban biên tập : Trần Văn Minh - Trưởng ban. Ngô trọng Đức - Phụ trách kỹ thuật
Trần Minh Cảnh – Biên tập viên Vũ Hùng Cường – Biên tập viên
Liên hệ :buichu@buichu.net