Một trong những câu
chuyện ngụ ngôn mà người Mỹ thường kể cho con cái nghe nhất đó là câu
chuyện: "Hai cha con và con lừa". Có hai cha con dắt con lừa ra chợ
bán. Cha ngồi trên lưng lừa, con đi bộ theo sau. Người đi đường thấy
thế bèn nói: "Cha gì mà không biết thương con! Ngồi trễm trệ trên lưng
lừa, trong khi con phải đi bộ!". Nghe vậy, người cha bèn nhảy xuống
khỏi lưng lừa và nhường cho con cưỡi lừa. Ði được một chốc, hai cha con
lại nghe người hai bên đường chỉ trích: "Ðồ con bất hiếu, ngồi ung dung
trên lưng lừa, trong khi cha lại đi cuốc bộ". Nghe như vậy, hai cha con
mới bảo nhau: "Chỉ còn một cách để cho thiên hạ khỏi nói là hai ta cùng
cưỡi lừa".
Thế là hai cha con
cùng leo lên lưng lừa. Nhưng đi được một quãng, họ lại bắt đầu nghe một
lời phê bình khác: "Thật là đồ vô nhân đạo! Làm sao con lừa chịu đựng
cả một sức nặng như thế".
Nghe
thế, hai cha con lại vội nhảy xuống khỏi lưng lừa. Lần này thì cũng có
người phê bình: "Ðồ dại dột, có lừa mà không dám cưỡi lại phải đi bộ".
Hai cha con không biết nghĩ sao, đành phải nai lưng khiêng con lừa đến
chợ.
Ðôi
khi chúng ta cũng bị ảnh hưởng rất nhiều vì những lời khen chê của
thiên hạ. Dĩ nhiên chúng ta cần phải biết lắng nghe những ý kiến xây
dựng của những người có thiện chí muốn giúp đỡ chúng ta. Tuy nhiên
chúng ta không nên để mình bị "rung động" bởi những lời dèm pha thiếu
nền tảng của người khác.
Trong
Giáo Hội cũng có những người mắc phải chứng bệnh thích chỉ trích phê
bình người khác. Họ quên rằng mình cũng chỉ là những con người đầy
khiếm khuyết. Họ là những gai nhọn hoặc dấm chua trong Giáo Hội. Sự
hiện diện của họ thường gây sứt mẻ hơn là góp phần xây dựng Giáo Hội
trong tình yêu thương và hiệp nhất.
Trích sách Lẽ Sống |